21 Chương 21: Nàng quá ngây thơ Nguyễn Húc vừa bước vào, vô tình trông thấy cảnh tượng trước mắt. Hắn hơi khiếp sợ, lại thấy xấu hổ, liền mím môi không nói gì, đi ra ngoài.
22 Chương 22: Sẽ không đơn giản chỉ là giúp đỡ Đôi mắt Lâm Hi Hi trong sáng, nhẹ nhàng nói: “… Cảm ơn ngài. ” Nàng muốn cảm ơn hắn. Một người đàn ông lạnh lùng như vậy, luôn tạo cho nàng cảm giác khó hiểu, nàng hình như không có cách nào khiến cho hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn có một chút ấm áp được, mà hắn kỳ thực, cho tới bây giờ cũng không có lý do hay giao tình gì phải giúp nàng.
23 Chương 23: Có thể giúp một chút không? Thu dọn đồ đạc, xuất viện. Lâm Hi Hi thật sự không ngờ lại gặp phải Tần Dịch Dương tại phòng làm thủ tục xuất viện.
24 Chương 24: Nếu như không phải do hắn ở đó Nàng ấn nút “Trả lời”. Lâm Hi Hi nỗ lực kiềm chế hơi thở, mở miệng nói: “A lô?” Nhạc Phong chậm rãi lên tiếng, như vừa trải qua một trận hoan ái, giọng hắn khan khàn, cười nói: “Hi Hi, có nhớ anh không?” Lâm Hi Hi nhắm mắt lại, cảm giác toàn bộ thân thể nàng đang run rẩy.
25 Chương 25: Bọn họ ở chung với nhau Chờ mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy, Lâm Hi Hi mới để ý đến tờ biên lai Nguyễn Húc đang cầm trong tay. Tần Dịch Dương đi đằng trước, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị làm hai người bọn họ không dám nói năng gì.
26 Chương 26: Tôi cho cô hai lựa chọn Lâm Hi Hi thu gom dũng khí bước đến phía trước tấm kính thủy tinh. Có trời mới biết được cảm giác đứng trên tòa nhà hai mươi mấy tầng nhìn xuống là thế nào, nàng suýt chút là bị choáng.
27 Chương 27: Đảm đương không nổi nhiều thứ như vậy Bờ môi sắc sảo của Tần Dịch Dương phun ra hai chữ “Chọn đi. ” Hắn ra lệnh. Thân thể Lâm Hi Hi khẽ run lên, cảm giác được sự thúc ép bức bách trong mệnh lệnh của hắn.
28 Chương 28: Tôi cũng không phải là người của anh Hô hấp của Lâm Hi Hi trở nên khó khăn hơn. “Giữa chúng mình…đã xảy ra một số chuyện, Viện Y, anh ta lại tới à?” Tống Viên Y lắc đầu: “Lớp trưởng Nhạc chưa từng tới đây.
29 Chương 29: Tất cả mọi người đều hận nàng “Hi Hi … Anh yêu em…” tiếng nói của Nhạc Phong lộn xộn, rất thống khổ, ý thức hình như không rõ ràng lắm, “Hi Hi … Đau lắm phải không? Anh không cố ý…Hi Hi … Anh yêu em…” Như nhiễm phải hơi đêm lạnh lẽo, cơ thể Lâm Hi Hi cứng lại trên ghế sofa, nàng không thể cử động được.
30 Chương 30: Để cho Lâm Hi Hi cùng đi Bờ môi mềm mại thơm ngát, có chút lành lạnh, nàng thậm chí không hề phản ứng lại, đôi mắt trong veo vẫn đang nhìn hắn, đầu lưỡi truyền đến sức nóng cháy bỏng, nàng nhẹ nhàng “Ưhm” một tiếng, cảm giác như thể có một cảm xúc mãnh liệt vừa mới truyền đến hệ thần kinh của nàng, toàn bộ thế giới của nàng bị hơi thở của Tần Dịch Dương bao phủ, nàng giãy giụa không thoát ra được, nàng đành phải tựa vào hắn, hắn hầu như tiến sâu vào từng góc nhỏ trong khoang miệng nàng.
31 Chương 31: Ở bên cạnh Tần Dịch Dương Lâm Hi Hi giật mình, nhẹ nhàng thoát khỏi ánh mắt của Nguyên Đồng, ôn nhu nói: “Em biết rồi. ” Nguyên Đồng không bước đi mà cứ lẳng lặng đứng yên, bỗng nhiên chậm rãi cúi đầu, đứng sát vào gáy của nàng ——- Lâm Hi Hi lại càng hoảng sợ, đôi mắt trong trẻo nhìn Nguyên Đồng, tay cầm tấm ngăn, hô hấp như ngừng lại.
32 Chương 32: Có người vẫn luôn nhìn cô Các nhà thầu đều đã đến đủ, Lâm Hi Hi vẫn có cảm giác như có ai đó đang chăm chú nhìn nàng. Bọn họ ngồi ở vị trí quan sát, bóng lưng nhỏ bé của Lâm Hi Hi chợt cứng lại.
33 Chương 33: Cho cô biết thế nào là đau đớn “Có cần tôi nhắc nhở cho cô biết một chút thế nào là đau đớn không?” Giọng hắn du dương, lộ ra vẻ lạnh lùng.
34 Chương 34: Không nên cử động, hãy ngoan ngoãn nghe lời Hành lang rất dài, còn có một khoảng cách, Lâm Hi Hi càng chạy càng nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ tái nhợt, nàng đang chạy trốn! Lần trước tên ác ma Nhạc Phong đã làm nàng bị thương một vết quá sâu, nàng càng ngày càng sợ hãi, trái tim đập loạn nhịp gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng chạy chậm lại, ngay góc quẹo bỗng va phải một người! “…!” Lâm Hi Hi lảo đảo đứng không vững, vội vàng nói “Xin lỗi”, thân người tựa vào tường, không nghĩ rằng cánh tay của người đó lại hướng về phía nàng, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng nàng, ôm chặt lấy thân thể nàng.
35 Chương 35: Không phải là cô gái ngốc nghếch Tại một góc hành lang khác…Nhạc Phong dừng bước, đôi mắt vằn đỏ nhìn chằm chằm dáng người kia. Nửa bóng lưng của Lâm Hi Hi lộ ra, như ẩn như hiện.
36 Chương 36: Sự phản kháng của nàng Từ giờ đến lúc tan tầm còn một tiếng đồng hồ nữa. lâm Hi Hi nhìn đồng hồ, hướng về phía phòng họp. Nàng đẩy cửa bước vào, thấy Nguyên Đồng đang ở bên trong, mọi thứ đã được chuẩn bị xong.
37 Chương 37: Nỗi sợ hãi chưa rõ “Vào làm thư kí đi. ” Hắn nhàn nhạt nói, bước qua sát người nàng. Lâm Hi Hi chậm rãi thở nhẹ, đứng thẳng người, nói: “Vâng.
38 Chương 38: Làm cùng người khác thích thú hơn sao? Mưa phùn vẫn rơi lất phất, cửa xe khó khăn mới mở được, Lâm Hi Hi đang định chạy trốn, đã bị giữ chặt lại! Sức lực gã tài xế rất lớn, Lâm Hi Hi có cảm giác cổ tay mình đều bị nắm chặt, đau đớn “Ưhm” một tiếng, cả người đều bị cảm giác đau rần xâm lấn, nàng cảm giác được có một dáng người cao lớn từ phía sau bước đến, giải thoát nàng khỏi gã tài xế, lại hung hăng kéo nàng về phía sau, một tay ôm nàng vào lòng! “A…” Lâm Hi Hi bị những hành động đó làm cho hỗn loạn, “Bịch” một tiếng, người nàng bị ôm chặt làm nàng càng thêm sợ hãi.
39 Chương 39: Làm cô đau lòng sao? “A…” Nhạc Phong cười rộ lên, bóp chặt cổ tay của nàng, tay kia giật mớ tóc dài của nàng, ép buộc nàng phải ngẩng mặt lên, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, Lâm Hi Hi thống khổ nhắm mắt né tránh, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi, bị hắn mạnh mẽ siết lấy, nước mắt của nàng lúc này từng giọt từng giọt rơi xuống.
40 Chương 40: Nhìn nàng tuyệt vọng rơi lệ Ẩn trong bóng tối, Lâm Hi Hi trong chốc lát hiểu rõ ý đồ của Nhạc Phong, cũng hiểu rõ vì sao hai ngày nay Viện Y không trở về nhà, lòng nàng rối bời, trực tiếp hô: “Viện Y! Chạy mau đi!! Chạy mau lên! Đừng đến gần hắn! Đừng đến!” Lâm Hi Hi ra sức giãy dụa, giọng nàng lộ rõ sự sợ hãi.