21 Thế nhưng chỉ vài giây sau, cô cắn chặt răng kẹp chặt tiếng máy.
“Cô đừng dùng lực!” Bà bác sĩ bị cử động của cô dọa cho sợ hãi.
“Bà tiếp tục đi!” Cô nén đau, dường như nặn ra từng chữ.
22 “Không cần. ” Cô lết cơ thể đang đau đớn mệt mỏi về phía lễ tân, yếu ớt thỉnh cầu: “Xin giúp tôi tra thông tin khách hàng phòng 2418 vào 4 ngày trước.
23 Cận Vân và Trần Hào Anh cũng bị cái tát đó làm cho sợ chết khiếp. Nhưng rất nhanh sau đó Trần Hào Anh định thần lại, kêu lên: “Bảo vệ đâu? Còn đứng ngây ra đấy làm gì hả?”
Sau đó quay đầu nhìn Cố Thiên Tầm nói: “Này cô, không cần biết cô là ai, nhưng cô sẽ phải chịu tất cả mọi trách nhiệm vì hành động ngày hôm nay của mình, tôi sẽ cho luật sư liên lạc với cô!”
Cô hoàn toàn không bận tâm gì đến những lời cảnh cáo uy hiếp của Trần Hào Anh, chỉ nhìn Mộ Dạ Bạch mắt đỏ ngầu, phẫn uất lớn tiếng hỏi: “Tại sao anh lại lừa tôi?”
Mộ Dạ Bạch nhìn cô, ánh mắt tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống, có phần cảnh cáo.
24 “Anh thả tôi ra. . . nghe thấy không hả?” Giọng cô yếu ớt kêu lên, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng cô lúc đánh người ban nãy.
Mộ Dạ Bạch làm như không nghe thấy gì, khí thế bừng bừng đẩy cửa phòng vào dưới ánh nhìn kỳ lạ của đám thư ký và trợ lý.
25 Mộ Dạ Bạch đưa tay xoa vết hằn trên mặt mình, đưa tay chỉ vào cô cảnh cáo: “Cái tát này cô phải giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không tôi sẽ hỏi chồng cô cho ra lẽ.
26 “Anh thì hiểu cái gì cơ chứ? Trên đời này làm gì có cô gái nào muốn lần đầu tiên của mình bị một cái máy lạnh lẽo cướp mất cơ chứ?!” Cô sụt sùi phản bác.
27 Sau khi nghe xong điện thoại, Mộ Dạ Bạch đứng nghĩ ngợi một lát bên cửa sổ rồi mới quay lại. Không ngờ nhìn thấy một gương mặt đang ngủ say yên lặng. Nhìn dáng ngủ của cô cũng không được an yên, ánh nắng bên ngoài hắt lên mặt cô, ánh sáng kim loại của khung cửa khiến mi mắt cô khẽ giật, khóe mắt vẫn còn vương những giọt lệ vụn vỡ.
28 Trên tạp chí tài chính vô số lần viết bài giới thiệu về anh ta, cả một trang dài đều ca ngợi – Xuất thân hải ngoại, sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc điển hình, từ khi 12 tuổi đã bắt đầu đi theo Chủ tịch trước của tập đoàn Á Minh học làm kinh doanh, 16 tuổi trở thành chuyên gia thẩm định giá, sở trường là thu mua các loại hình khách sạn bị phá sản, tiến hành cải tổ kinh tế, khiến các khách sạn này hồi sinh trở lại, 18 tuổi đảm nhiệm chức vụ tổng tài khu vực, 22 tuổi đảm nhiệm tổng tài khu vực Châu Á – Thái Bình Dương.
29 Có vẻ rất bất mãn trước thái độ không thèm đếm xỉa của cô, Cảnh Nam Kiêu đưa tay lôi cả người cô ra. Hành động thô bạo như thể muốn nghiền nát cô ra vậy.
30 “Người ta bảo phụ nữ nói một đằng nghĩ một nẻo, có vẻ đúng là như vậy. ” Chân Cảnh Nam Kiêu vòng lên, áp chặt xuống đầu gối cô, khiến đôi chân cô không nhúc nhích được nữa.
31 Cảnh Nam Kiêu bị tát sượt qua mặt trúng vào tai anh ta “inh” lên một tiếng, định thần lại, anh ta nổi cơn thịnh nộ, hận không thể lập tức bóp chết Cố Thiên Tầm ngay lúc này.
32 Dương Mộc Tây vừa nghe cô nói muốn quay lại làm việc đã cười mồm muốn ngoác tận mang tai rồi.
“Thiếu phu nhân của tôi ơi, lần này xem ra cậu đã có một quyết định đúng đắn rồi đó!” Dương Mộc Tây mở tủ lạnh lấy một lon nước ngọt của Tiểu Quai đưa cho Cố Thiên Tầm.
33 Những người có mặt ở đó đều thất sắc. Mọi ánh nhìn đều dồn về phía Cố Thiên Tầm, có phần thương hại.
Cố Thiên Tầm hít một hơi sâu, đứng dậy. Cô đã uống say rồi, chân hơi lảo đảo.
34 Cái dáng vẻ yếu đuối khiến người khác muốn che chở bảo bọc đó là thứ mà Cố Thiên Tầm không bao giờ có được. Ít nhất là trước mặt Cảnh Nam Kiêu cô không bao giờ tỏ ra yếu đuối như vậy!
“Sao em ra ngoài này vậy?” Cô nghe thấy Cảnh Nam Kiêu nói, giọng dịu dàng, so với vừa lúc nãy nhìn thấy cô thì cái giọng đó có thể hình dung rằng mềm đến mức khiến người ta chảy mỡ được.
35 Nhìn thấy anh, mặt Tần Tư Lam thoáng vẻ kinh ngạc. Săc mặt Cảnh Nam Kiêu đã chuyển sang màu đen, nhìn Cố Thiên Tầm như muốn treo cô lên tường đóng đinh vậy.
36 “Cố Thiên Tầm, cô đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa! Cô và Mộ Dạ Bạch có quan hệ như thế nào?” Nghĩ lại cảnh tượng vừa nãy, anh bất chợt cảm thấy ngực đau tức, một tay bóp lấy cằm cô, một tay dùng lực kéo cô vào lòng.
37 - Tôi không cần biết, dù gì thì tôi cũng bị anh đưa ra đây rồi, tôi không thể bị anh bỏ lại được. Anh đi đâu tôi đi đấy!
Cố Thiên Tầm nghĩ nếu bây giờ bị Mộ Dạ Bạch bỏ lại, xuống khỏi xe lại đối mặt với Cảnh Nam Kiêu thì trong mắt anh ta, cô thua thảm hại rồi!
Mộ Dạ Bạch nhìn cô một cái rồi với tay lấy hộp giấy ăn đặt lên chân cô, “Lau nước mắt đi.
38 Lại ngủ!
Cứ mỗi lần có chuyện buồn không tìm ra cách giải quyết là cô ấy lại ngủ luôn.
Mộ Dạ Bạch cầm điện thoại cô lên nhìn một cái, là một người tên “Mộc Tây” gọi, anh không nghe máy, ấn nút im lặng.
39 Trong cái nóng ẩm của nhiệt độ và của những đòi hỏi cuồng vọng như làm trái tim băng lạnh lúc này của cô ấm lên – Người đàn ông này chính là cây thuốc cứu mạng cuối cùng của cô.
40 Mùa hè nóng bức như vậy, trong phòng đã bật máy lạnh. Nửa đêm, Cố Thiên Tầm tỉnh dậy vì lạnh. Cô mơ hồ mở mắt ra, lúc này men rượu đã giảm đi phần nào, cô mới phát hiện ra mình chỉ mặc mỗi một chiếc váy mỏng manh, lộ cả tay chân ngồi dưới cái lạnh 20 độ đến nửa đêm.