41 Nhìn chằm chằm vào tờ tuần san bát quái mới ra ở trên bàn , với trang bìa là bức ảnh đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết, Tô Kiến Vũ nỗi lòng từ khiếp sợ chuyển thành tức giận, cuối cùng mặt xanh mét, cầm quyển tạp chí lên ra sức xé nát.
42 So với việc toàn tâm toàn ý yêu cô,chịu đựng sự khổ sở , đau đớn để rồi nhận lấy sự nhẫn tâm của cô thì anh thà thỉnh thoảng chịu chút cô đơn còn hơn.
43 “Tôi đến xem xem cha con các người thế nào thôi,không ngờ kết cục mới bi thảm,đáng thương làm sao. ” Anh rõ ràng là đang cười nhưng ánh mắt thì lại vô cùng lạnh lẽo.
44 Đôi mắt cô trống rỗng,thái độ xa cách mà bình thản đó khiến cho lồng ngực của anh chợt cảm thấy buồn bực , tựa như bị một khối đá đè lên. “Nếu anh nói đủ rồi thì mời anh ra cho.
45 Nửa tháng sau ——Huyền Diệu Phong vẫn bận bịu với công việc như thường ngày,sau giữa trưa, anh nhận được cuộc điện thoại không ngờ của đối tác,vấn đề đã được giải quyết khiến anh rất vui mừng,chuyện này cũng đã khiến anh lo lắng mấy ngày liền.
46 Sau khi hết giờ thăm người nhà, Tô Ái Thanh đi ra khỏi bệnh viện, lúc cô tới trời xanh mây trắng, giờ phút này phía chân trời đã một mảnh xám xịt báo hiệu một cơn mưa to sẽ nhanh chóng trút xuống.
47 Quả nhiên, là giọng nói nhẹ nhàng của biên tập. “Vâng. ”“Hôm nay cô đã hoàn thành xong bản thảo phải giao chưa ?” Biên tập trực tiếp hỏi. “Vâng, Tôi cũng đang làm đến những trang cuối rồi, chắc sẽ sớm hoàn thành thôi “ Cô không nhanh không chậm đáp lại.
48 Hai bàn tay ấm áp chạm vào lồng ngực đẩy anh ra,lồng ngực này thật ấm áp, cũng là nơi mà cô từng tha thiết muốn dựa vào, thế nhưng tất cả chỉ là ĐÃ TỪNG.
49 Những ngày sau đó, Huyền Diệu Phong mỗi ngày đều cẩn thận suy nghĩ biện pháp để có thể được nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của Ái Thanh. Ái Thanh vẫn không hiểu được nguyên nhân dẫn đến sự chuyển biến trong thái độ của anh, cô một mặt đắm chìm trong tình yêu thương vô điều kiện của anh , một mặt lo sợ là anh đang bày ra một cái bẫy rập nào đó nên cũng kháng cự, né tránh.
50 Xe chạy được nửa giờ thì tới một cửa hàng ăn nhỏ ở vùng ngoại ô, cảnh sắc nơi đây vô cùng đẹp đẽ , thanh bình, chỗ ngồi của bọn họ còn có thể nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, lãng mạn đến mê người.
51 Một năm sau , đêm thất tịch. Huyền Diệu Phong đang cầm bó hoa được bọc một cách tinh tế do chính anh tự mình chọn lựa, nhẹ nhàng bước đến trước cửa Tô gia.
52 Huyền Diệu Phong lúc này mới phát hiện ra cô lệ rơi đầy mặt, càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu. Ái Thanh cười gật đầu, nước mắt lại không nghe sai bảo , cứ thế tí tách rơi.