21 Từ lần trước xe của Lãnh Sương đụng phải Tiết Tuyết, quan hệ hai nhà trở nên xấu đi không ít, bất kể chuyện đó có phải là ngoài ý muốn hay không, thái độ của Vân Như với bọn họ đều không còn tốt đẹp như xưa nữa.
22 Ngồi trong xe, tâm tình của Vân Như có vẻ không tốt lắm, bàn tay nắm lấy tay con gái dùng rất nhiều lực, Tiết Tuyết lại giống như không hề phát hiện, khóe môi thủy chung mang theo tươi cười, lúc Vân Như cúi đầu liền thấy thậm chí ngay cả đầu ngón tay của con gái cũng đã xanh tím, bà ta nhíu mày, nghĩ muốn xin lỗi, nhưng liếc mắt nhìn Tiết Tuyết một cái, lại không nói thêm gì.
23 Ha ha, nói đến cùng vẫn là tham lam đi, con người chính là như vậy, ăn uống no đủ liền nghĩ muốn theo đuổi những thứ cao hơn, rõ ràng chính mình đã có được thân phận cao quý, lại vẫn còn yêu cầu xa vời phú quý hơn nữa, hôm nay chỉ mới bị kích thích hai câu, đã nghĩ đến chuyện không từ thủ đoạn để cho con gái của mình hiến thân.
24 Bắt đầu từ tối hôm đó, bà ta cũng không cảm thấy bé gái này có bao nhiêu đơn thuần hay đáng yêu, chỉ nghĩ muốn tìm một cơ hội để đuổi nó ra ngoài, nhất là vừa rồi mới bị khiêu khích xong, lửa giận còn đang kìm nén ở trong lòng, hận không thể mượn cơ hội này đổ lên đầu Tiểu Nhu sau đó mắng cho một trận rồi đuổi đi.
25 Chết tiệt, hiện giờ cô ta đã là nhị tiểu thư của nhà họ Tiết, ngay cả một người hầu cũng có thể tùy tiện thể hiện thái độ với cô ta được sao?
Cô ta có thể giả bộ dịu dàng trước mặt những người được gọi là chị, mẹ Tiết, ba Tiết kia, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng có thể nhận được đãi ngộ như thế.
26 ‘Phòng tôi cũng không có camera, hoặc là cô tự mình đền lễ phục cho tôi, hoặc là chỉ ra đại tiểu thư của cô, xem ra mà nói… hình như vế sau càng dễ dàng hơn một chút.
27 Tiết Tuyết than nhẹ một tiếng, lắc đầu, trấn an.
‘Tôi đều đã nghe thấy, hôm nay vất vả cho chị rồi, đi ra ngoài trước đi, tôi nói chút chuyện với em gái.
28 Dường như Tiết Nhu bị hoảng sợ, trong hốc mắt tràn ngập nước lại muốn rơi xuống, nhìn vào chỉ thấy vô cùng đáng thương tội nghiệp.
‘Quần áo của con không cẩn thận bị hỏng, váy này là chị cho con mượn.
29 Con ngựa bị thúc giục liều mạng chạy về trước, thiếu niên cầm đầu có đôi mắt sắc bén băng lãnh, tuy là thiếu niên nhỏ tuổi nhất nhưng lại xông lên phía trước, ánh mắt thủy chung nhìn về đằng trước, bình tĩnh như nước.
30 Hai người Cơ Minh cùng Cơ Dạ nhảy xuống từ trên lưng ngựa, tươi cười trên mặt có phần cứng ngắc.
Nhà họ Cơ đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp, có thể nhiều đời tồn tại mà vẫn giữ vững được địa vị cùng tài phú, ngoại trừ việc rất ít tham dự vào những chuyện loạn thất bát tao bên ngoài ra, chính là dựa vào cách bồi dưỡng đời sau giống như nuôi cổ vương* ở thời cổ đại.
31 “Vâng. ’’
Khom người đáp lại, Cơ Minh hung hăng trừng mắt nhìn Cơ Dạ ở bên cạnh xem diễn trò, người sau chẳng thèm quan tâm nhún nhún vai.
Tuy nói bọn họ vừa mới cùng nhau tính kế muốn lấy mạng Cơ Vĩnh, nhưng cũng không có nghĩa là từ nay về sau bọn họ chính là đồng minh.
32 Tam thiếu gia nhà họ Cơ, tuy danh xưng thật cao quý, nhưng người cuối cùng có thể kế thừa tất cả tài sản nhà họ Cơ cũng chỉ có Cơ Vĩnh, sau khi Cơ Vĩnh 25 tuổi nắm trong tay tất cả nhà họ Cơ, những người được gọi là thiếu gia đều sẽ phải ra ngoài, tự lập môn hộ, khi đó phượng hoàng trụi lông còn không bằng gà, cái gọi là Tam thiếu gia căn bản cũng chẳng có gì.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường
Số chương: 50