21 Hêlu các bạn, mình đã trở lại. Như đã hứa mình không bỏ truyện đâu. . <>
cô cảm giác ai đã đẩy cô ngã xuống, đau cả người. Đang chưa hiểu chuyện gì thì 2 vệ sĩ gác cổng liền chạy ra, súng sẵn sàng và từng phát đạn vào chiếc ô tô đen bên đường, chiếc xe đó liền vụt mất với tốc độ gió.
22
Đợt này ad bận ôn thi nên lâu lâu đăng chương mới nhé!!! Yêu m. n quá nạ <>
6h Diệp Lan được Gia Hân đưa về, trên đường đi:
- Cô ở đó với Lục Khánh Phong ổn chứ_Gia Hân lên tiếng
- Rất tốt_Diệp Lan ngập ngừng nói
_ Có chuyện gì hãy gọi cho tôi_Gia Hân ngỏ ý muốn giúp đỡ
- Tôi vẫn ổn mà_Diệp Lan đang cho thấy rằng mình rất "ỔN"
- Tôi xin lỗi vì có chút việc bận nên không thể mời cô bữa tối rồi_Gia Hân dè dặt
- À.
23 M. n giục quá nên t//g phải ra vội nè. . . Nhớ ủng hộ chiện của mình nha. . . . <>
------------ vào truyện----------------------------------------
10h tối Lục Khánh Phong trở về.
24 Mọi người thi học kì tốt chứ ạ?! T/g thi đã xong và. . . chuẩn bị họp phụ huynh rồi
Truyện có chút thay đổi nhé mọi người: Chap 22 tg có viết là 2 ngày nữa Tử Kỳ về nước nhưng đổi lại là 5 ngày nữa nhé mọi người.
25 Cô Lý đang trong trong bếp dọn dẹp, Diệp Lan ra phòng khách, cô thấy công việc cô Lý vừa làm vẫn còn đang giở, tự nhiên Diệp Lan lại nghĩ ngay ra được công việc giết thời gian cho bản thân.
26 *** "NHẮC LẠI" đôi chút về n/v Tử Kỳ nà mn: Anh là con trai của tập đoàn MT. . . Nhìn bề ngoài phải nói là chỉ nhìn qua cũng muốn "đổ" luôn thôi (chỉ kém Lục Khánh Phong chút ít), đi du học bên Mĩ 5 năm.
27 Các bạn nhớ bấm nút hình like ở ngay đầu chương nha. . . Thanks mọi người!!!
Vào truyện:
Anh liền lấy trong vali. . một thứ rồi ném vào người cô.
28 Hê nhô!!!! Tết vui vẻ hôm nạ???
Vào truyện:
Diệp Lan đứng trầm tư một lúc ( đúng hơn day dứt trong đau khổ) liền quay người bước xuống , cô lau hết đi những giọt nước mặt để che giấu.
29 Diệp Lan còn chưa định hình được chuyện gì xảy ra thì bị xô ngã, trong đêm mập mờ nhìn thấy khuôn mặt Tử Kỳ, cô hốt hoảng thấy một bóng đen từ xa đi mất.
30
Choang!! Ly sữa trên tay Diệp Lan vỡ vụn, cô hoảng hốt, kinh sợ. Con tim đau đến cồn cào.
- Diệp Lan, mau vào bệnh viện đi con! Tử Kỳ muốn gặp con.
31 Xin lỗi mọi người, dạo này mình bận ạ :(
Vào chuyện:
Diệp Lan lờ mờ tỉnh dậy, cô cảm thấy mình bất động vô cùng khó để nhấc người lên, lấy tay xoa xoa cái đầu dáng vẻ mệt mỏi vô cùng.
32 Thời gian cứ thế trôi, một cách yên bình đến lạ! thời điểm này vốn đang là mùa xuân, vườn nở chim tới. Đẹp biết bao! Nỗi đau theo thời gian cũng sẽ phai đi.
33 Buổi tối, Diệp Lan và Tuyết Nhi bụng đói mòn mỏi ngồi nhìn những đĩa thức ăn ngon lành mà không dám đụng đũa, vốn dĩ cũng chỉ để đợi Lục Khánh Phong về! Nghe thấy tiếng xe ô tô Diệp Lan đoán chắc là hắn về, lòng cô vui đến lạ thường, không hiểu sao cứ mỗi ngày cô chỉ mong được ở gần bên Lục Khánh Phong, được nhìn thấy hắn mỗi ngày! Còn Tuyết Nhi,nhìn thấy anh trai nhỏ về thì còn vui hơn mở cờ, nhưng vốn dĩ nhỏ vui vì sắp được đánh chén thật no, bù cho cái bụng rỗng tuếch, Lục Khánh Phong bước vào nhà, cởi áo vest, tháo lỏng cavat bước vào bàn ăn, dùng bữa ăn một cách vô cùng bình thường, Tuyết Nhi thì ăn một cách hau háu, Diệp Lan trầm mặc cầm đũa lên, thỉnh thoảng cô đưa mắt nhìn Lục Khánh Phong, trong lòng bỗng dưng vui lạ thường.
34 Hắn đặt cô nằm ngửa,đầu ngửa ra phía sau, dùng 2 tay bịt mũi cô lại, và kề môi sát miệng Diệp Lan và ra sức thở vào, làm đi làm lại vài lần cuối cùng Diệp Lan cũng hồi tỉnh, nước trong người cô đột nhiên ra hết.
35 Trên đường đi Diệp Lan vẫn ngại ngùng, mặt cô vẫn còn đỏ chỉ dám cúi xuống, Lục Khánh Phong thì khuôn mặt hắn lạnh như tiền, Diệp Lan hơi có chút bức bối, cô hướng mắt nhìn ra ngoài, Diệp Lan hơi giật mình:
- Sao, lại đi vào nơi rừng núi thế này?
Lục Khánh Phong không trả lời, Diệp Lan hiểu ý vội im lặng!Trời bắt đầu nhá nhem tối, Diệp Lan có chút hơi lạnh, cô rùng mình.
36 Nghĩ đến điều đó Diệp Lan run sợ chạy nhanh hơn nữa, cô không hề biết đi đâu chi biết năm chặt tay Lục Khánh Phong và chạy theo anh. . . Đột nhiên, bịch.
37 Ngày mai sẽ khác, sẽ lại thấy hàng cây rất xanh
Sẽ lại thấy ngọn gió rất trong lành
Khẽ lướt qua tim mình
Ngày mai sẽ khác, sẽ lại thấy dòng người rất đông
Sẽ lại thấy trời xanh rất rộng
Nắng khẽ soi trên đầu
-------------
~-------------
Diệp Lan bất lực nằm nhìn bóng hình anh khuất xa, chính cô cũng hiểu được mình sắp phải xa anh.
38 Yêu là chấp nhận, là cho phép người khác làm tổn thương bản thân là ôm kỳ vọng là bằng lòng đặt hạnh phúc của bản thân vào tay người khác
. . . . .
39 Chỉ hôm nay thôi, xin cho tôi được buồn chút thôi
Khi một ai bỏ đi mất rồi
Khi nỗi nhớ ngập tràn bóng đêm hay trong lòng tôi
Chỉ hôm nay thôi, cho nước mắt này được cứ rơi
Cho con tim này cứ rã rời
Qua đêm nay rồi sẽ khác thôi
-----------------------------------------------------------------
Trên đường trở về, Mẫn Như rất biết tận dụng cơ hội, ả ta ra vẻ rất xót thương:
-Bác à! Con lo cho anh Phong quá! Con sợ anh ấy xảy ra chuyện gì!
-Đừng lo, chắc nó không sao đâu!_Dung Thi Vẫn lên tiếng an ủi
-Tất cả cũng chỉ tại Diệp Lan, vì cô ta mà anh Phong mới bị vậy! Bác sĩ cũng nói anh Phong bị nặng hơn Diệp Lan, rõ ràng là cô ấy đã lấy anh Phong ra làm lá chắn mà.
40 Đầu anh quấn một tấm băng trắng, ở cánh tay cũng bị băng bó, chỗ đấy chắc là nơi anh bị trúng đạn, Diệp Lan thầm cầu trong lòng, cảm ơn vì ông Trời đã cho cô cơ hội để hôm nay vẫn còn nhìn thấy anh! Anh nằm đó cảm giác thật yên bình.