Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tôi Không Yêu Cậu Ta Chương 2

Chương trước: Chương 1



HUỲNH NAM

Huỳnh Nam , lớp 11A7 , số thứ tự 23 …

Chính nó đã phản bội tôi ! Cái phù hiệu màu xanh với dòng chữ nỗi đỏ-lét đã tố cáo tôi !

Tôi đang rất run , thật sự sợ Vương Hữu Khánh sẽ để tận lớp và đánh tôi . Lời cảnh báo từ Nhân “lạng quạng là nó đánh” cứ văng vẳng trong đầu tôi từ khi nãy đến giờ . Có thể hắn sẽ lên tận lớp để đánh tôi ? Không , không . Là một thành viên của Đoàn thanh niên .. trường học sẽ che chở cho tôi ! Có lẻ hắn sẽ đợi đến khi ra về ? Không , không . Hắn làm sao có kiên nhẫn mà đợi . Cùng lắm tôi sẽ ở lì trong lớp học này . Ôi , dũng khí khi nãy bay đâu hết rồi ..

___

- Đại ca , thằng đó láo , chúng ta xử như thế nào đây? 

- Đúng đó đại ca , phải đánh nó 1 trận cho nó biết điều !

- Đúng đó đại ca !

Cùng lúc bên ngoài hành lang đã nghe tiếng bước chân vội vã vọng vào , thằng tay sai số 4 chạy hối hã từ ngoài vào , nó nói lắp bắp

- Đại ca ! Tụi bên 12A5 nó nói thằng Huỳnh Nam là học sinh giỏi , đạt nhiều huy hiệu trong các cuộc thi tỉnh và thành phố . Hiện tại đang là phó bí thư của trường.

- Ui , chúng ta đụng phải phó bí thư rồi . Haha – một thằng phá lên cười , tạm gọi là tay sai số 1 

- Bí thư cái khỉ gì . Tao thấy nó nhát chết mẹ ! – thằng tay sai số 2 . Và thằng số 3 cũng góp tiếng 

- Mấy thằng học giỏi hay mạnh miệng chứ nhát lắm 

- Giờ định xử nó sao đại ca? Đánh nó 1 lần cho nó tởn chứ .

- Tụi mày bớt lảm nhảm đi ! . Vương Hữu Khánh đúng thực là Vương Hữu Khánh , 1 câu của cậu cũng đã đủ bịt miệng hết tất cả . Chúng nó chỉ biết im thin thít , nén nhìn nhau mà nói chuyện bằng mắt . Không giám xì ra bất cứ tiếng động gì nữa , thở cũng không .

- Nhưng mà .. – thằng số 4 ấp úng , nó thận trọng nhìn phản ứng của Vương Hữu Khánh , xem tiếp tình hình mới ứng phó . Không giám nói thêm.

- Nói 

Nó ấp úng – Tụi nó còn nói .. thằng Huỳnh Nam là ..

- Là gì ?

- Gay .. – cả bọn đều rất ngạc nhiên nhìn nó , nó hít mũi , nói tiếp – Em .. có cách để khiến nó biết điều rồi đại ca ..

- Cách gì ? 

- Cách gì ? – chúng nó nháo lên . Vương Hữu Khánh vẫn im lặng 

Thằng số 4 hít mũi thật mạnh 1 lần nữa , nó xã – Mấy thằng gay hay dễ tổn thương lắm. Hay tụi mình vờ nó 1 cú đi , rồi tung tin nó đồng tính với cả trường , bảo đảm nó sẽ nhục đến phát khóc . Không chừng vì tủi mà nghỉ học nữa không chừng . Được không đại ca ?

- Ý mày là tình cảm? Dùng tình cảm giả tạo để đối phó nó sao? Nhưng .. – nhìn sang Vương Hữu Khánh – có được không hã đại ca?

- Vậy tụi bây chuẩn bị xem kịch đi – Hắn nhếch mép . Bốn thằng còn lại nham hiểm lộ rõ ra mặt . Đúng là vai phản diện có khác , cứ bàn về cơ sự hại người thì chúng nó là số 1 .

- Nhưng lỡ nó không mắc bẫy thì sao ?

- Mày nhìn đại ca đi . Biết bao nhiêu đứa dòm ngó , để ý tới . Huống hồ gì một thàng bê đê như nó ! – vẫn là thằng số 4 hay nịnh nọt , khóe mắt nó long lanh , khua mép nói 1 hơi một . Vương Hữu Nam lên tiếng , cậu nhếch mép

- Thú vị đấy ! 

“ Huỳnh Nam à . Hmm ”

___

Tiếng chuông cuối cùng trong ngày cũng đã vang lên , Huỳnh Nam vừa lo vừa sợ . Cậu không giám bước ra khỏi lớp học thân yêu này , cho đến khi Nhân chạy vào báo cáo tình hình an toàn cậu mới giám bước ra . Nhưng khi tới cổng Nam đột ngột dừng lại , cậu thấy bất an .. điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra trong dự tính của cậu . Quả nhiên là vậy , Vương Hữu Khánh cùng đồng bọn đang ở bên phía kia đường nhìn chằm chằm vào cậu .

- Vậy mà an toàn à , Nhân ! – cậu huỵch tay vào ngực Nhân 1 cái thật mạnh , cậu cứng đờ ra nhìn Vương Hữu Khánh phía bên ấy .

- Tớ chỉ để ý bên này thôi .. không ngờ hắn lại đứng bên ấy chứ ! – Nhân giả ngây . Xin lỗi không ngừng . Nam nghĩ chắc Nhân cũng nói đúng , một tên hành tung bí ẩn như Hữu Khánh thì ai mà đoán được hắn sẽ núp ở đâu . Nam nuốt nước bọt ừng ực 3 lần liên tiếp , nghĩ vậy chứ cậu không ngừng rũa thầm thằng bạn đần độn của mình .

Trở lại vấn đề chính , đầu cậu đang quay cuồng . Tới mức này rồi thì không quay đầu vào được nữa , Vương Hữu Khánh cứ nhìn chằm lấy cậu , cậu .. cậu biết phải chạy làm sao . Cuối cùng cậu cũng lấy hết can đảm , đi một nước ra khỏi cổng , vờ như chưa có gì xảy ra . Tiến 1 bước , cậu lại bất an 1 chút vì chẳng phải phía bên kia cũng có kẻ tiến theo còn gì . Không ! Không nên để ý , cứ đi về phía trước , phía trước đông người lắm ! Nhân cũng chịu khổ theo cậu không kém , bước theo cùng đến độ chân nọ víu chân kia mà suýt té .

Tiếp theo là khúc ngã rẻ vào 1 con hẻm . Nơi đây vắng người cực kì , ngày nào cũng lạnh tanh như thế , Nam dự sẽ không rẽ vào nhưng đôi chân cứ theo bản năng mỗi ngày đi học mà tự ý chuyển hướng . Nhưng lại đột ngột dừng lại .. vì phía trong hẻm , không , trước mặt cậu .. là cậu ta – Vương Hữu Khánh .

- Rất tốt ! Vốn dĩ sẽ bắt mày đến một nơi nào đó vắng vẻ rồi hành thích . Không ngờ mày lại tự nguyện – vừa nói Khánh vừa vỗ tay .

- Anh định làm gì? Đánh tôi à? 

- Anh? Ôi trời 

- Anh lớn hơn tôi , không gọi là anh thì gọi là gì ! – Huỳnh Nam nói vờ vịt , nhẹ lùi về sau một tí mong rằng hắn không để ý . Nhưng Vương Hữu Khánh cũng tiến theo , cậu lấp bấp – Anh định … định làm gì tôi 

- Hmm . Mày nghĩ thử xem .

- Nếu anh đánh tôi , tôi sẽ báo với trường xử lý . Anh không muốn bị đuổi học vì tội đánh nhau chứ? Nhiều người đã bị rồi ..

- Đúng là thẳng thắng . Nhưng mà .. – Khánh cười , xoe xoe vào móng tay – nếu bị đánh chết thì làm sao báo với trường được nhỉ? 

“ !!! ”

Giọng cậu run run : - Anh giám? Anh không sợ đi tù à?

- Mày thách tao sao? – Vương Hữu Khánh ngay lập tức tiến lại gần Huỳnh Nam , đặt tay lên vai cậu , khiến cậu giật mình , hồn cậu như không còn nữa .

- Tôi không sợ anh đâu . Đánh đi ! – cậu nhắm tịt mắt như một cảnh tượng cam chịu cái chết trong phim với một cây súng kề cận thái dương và .. một cái cụp !

- Coi bộ mày rất muốn bị đánh . Haha . Xin lỗi nha , hôm nay tao không có hứng động thủ . Điều tao định nói với mày là – dở ra khuôn mặt nham nhở - Chúng ta quen nhau đi !

“ !!! ”

Huỳnh Nam không nhớ là mình vừa nghe thấy gì đó . Cậu giật mình 

- Chúng … chúng … quen… 

- Chẳng phải mày bê đê sao? Sao? Thích không?

- Haha ! – tự nhiên cậu bật cười , vừa nói vừa cười – Ra là anh cũng biến thái không kém tôi là mấy ! Nhưng mà tôi lại không thích người như anh đâu .

- Mày !! 

- Nếu không có gì nữa thì tôi phải về . Vốn đang nằm kèo trên , cậu tiếp lời – Anh tránh ra nào ! Còn kiếm chuyện thì tôi sẽ cho tụi bạn nghe đoạn tỏ tình thất bại của anh vừa rồi đấy – cậu vờ sờ vào túi – tôi có ghi âm từ nãy giờ đây này ! Đúng là tôi thông minh hơn , vốn định ghi lại bằng chứng cậu đánh tôi rồi đem cho hiệu trưởng , không ngờ lại được 1 mớ to hơn cả dự tính .

“ !!! ”

Thế là Huỳnh Nam được 1 phen cận kề trước cái chết , cậu nhanh chóng bước đi , từng bước thênh thang , nhẹ tênh . Cơ mặt Vương Hữu Khánh lúc này không còn như trước nữa , không nhếch mép , cũng không làm ra cái vẻ mặt khinh người . Hắn đơ như bức tượng thạch vừa ra lò còn nóng hổi . Khói bốc lên nghi ngúc từ thân hắn ..

___

“ Thật buồn cười ! Giám từ chối tao sao . Thú vị đấy . Thứ Vương Hữu Khánh này muốn thì đừng hòng mà thoát được ! ”

“ Tôi phải làm sao đây? Nếu hắn đánh tôi , tôi còn có thể may mắn sống sót . Nhưng hắn lại nói yêu tôi .. tôi thấy khó thở quá ! ”

Loading...

Xem tiếp: Chương 3 ( Warning )

Loading...