41 Nó òa lên, ôm chầm lấy anh mà khóc, trách anh đã để nó đợi quá lâu mà không liên lạc gì, để nó biến thành 1 Red máu lạnh khiến ai cũng khiếp sợ, để trái tim nó đóng băng, ôm bóng hình anh và lạnh giá, và thương tổn.
42 Hắn chợt nhớ đến bản nhạc nó và hắn đàn hôm nó đến nhà hắn. . . . . Chợt nghĩ ra 1 ý định quái gở nhất mà hắn có thể nghĩ. Hắn chép miệng, vì nó, hắn có thể làm những điều ngốc nghếch nhất.
43 Tên kia cười gian xảo: - Tao sẽ tha cho nó nếu mày tự rạch mặt mình, được chứ? Angus hơi giật mình. Khuôn mặt và cơ thể là thứ quý giá nhất của 1 người mẫu.
44 Anh thở dài: - Cậu ta mang 1 cậu nhóc về gặp nó, bảo là "bạn gái" của cậu ta. Con bé shock quá nên mới ra thế này đấy. . . . . - Cái gì?? Cậu ta gay? Hoàng Anh lại thở dài: - Không phải.
45 Nó mở cửa, bước chân ra hành lang, bỗng có 1 bàn tay đen bịt chặt lấy miệng nó khiến nó ú ớ sợ hãi, không kịp phản ứng. . . . . Nó cố gắng lấy lại bình tĩnh.
46 Điều đó quả là ngoài sức tưởng tượng. Dù White có là kẻ thực dụng luôn đặt lợi ích của mình lên trên tất cả thì nó vẫn không thể tin rằng hắn lại phản bội mình, phản bội hội.
47 Nhưng cái ánh mắt đang nhìn nó kia là sao chứ? Khác hẳn với sự lạnh lùng hay sự kiêu ngạo đáng ghét thường ngày, ánh mắt đó nó cũng từng nhìn thấy ở Kỳ.
48 - Anh nói gì vậy? Hắn lạnh lùng: - Làm thế này sẽ khiến bệnh nhân sốc thuốc mà chết. Và loại găng tay này không phải dành cho y sĩ. Cô giả mạo y tá và cố ý mưu hại người, tôi e rằng tội này sẽ không nhỏ chút nào đâu.
49 - Thưa giám đốc, bác. . . . . . nói gì cơ ạ? - A, ha, ta. . . . . . . ta có nói gì đâu, chỉ là. . . . . . . - Bác bảo Hoàng Minh là. . . . . . . "CON GÁI"??? Hoàng Kỳ ngỡ ngàng.