81 mười lăm năm trước
Bên trong phòng khách xa hoa đại khí Chung gia, Chung gia chủ Chung Ly Sinh đã qua tuổi bốn mươi ngồi trên ghế chủ tọa, cầm tách nhỏ trong tay, chậm rãi uống một hớp nước trà.
82 “Trường Sinh đệ bình tĩnh một chút, không thể đi!” Hai tay Diêm Hồi đặt trên hai vai hắn, biểu tình cực kỳ nghiêm túc khuyên can.
Mục Trường Sinh nhíu mày, lệ khí nảy lên trong ngực lệ, hắn ngẩng đầu nhìn Diêm Hồi, lớn tiếng nói: “Thế này bảo ta làm sao bình tĩnh? Năm đó Trường Phong bỗng nhiên không thấy, nói không chừng chính là bị Tán Ách Quân bắt đi!” Hắn nắm chặt nắm đấm, âm thanh run rẩy, “Đã nhiều năm như vậy, Tán Ách Quân nói không chừng đã dằn vặt nó đủ kiểu.
83 Trong biển tuyết mênh mông, một đường viền hình tròn bỗng nhiên hiện lên giữa không trung, giây lát, đường viền càng ngày càng sáng lên, càng to thành một đường tròn đường kính ước chừng hai mét, một tấm gương viền đồng.
84 Khi Túc Thanh Nguyên cõng Triệu Thành An vọt tới trước toà dinh thự kia, lại phát hiện dinh thự đã sớm bị chấn động sụp đổ thành một đống đá vụn, hai người Nhậm Thiên Lý cùng Diêm Tức ngồi xếp bằng trên một tảng đá, quanh thân linh lực cuồn cuộn, rõ ràng là ngồi trong đất trời ngập tràn băng tuyết, trên trán lại tràn đầy mồ hôi.
85 “Biến trở lại đi!” Mục Trường Sinh vỗ vỗ ngón út màu đen bên người tráng kiện như thân cây kia, nói với y.
Hắc Cự Long như là vào lúc này mới phản ứng được, cái đầu cực lớn lắc nhẹ, sau đó trong một trận bạch quang nhu hòa dần dần thu nhỏ, biến thành dáng dấp Ứng Thiên, mà vẫn là bộ dáng thân thể trần truồng, Mục Trường Sinh quét mắt nhìn chung quanh, đem ngoài bào Túc Thanh Nguyên lúc trước bị vứt trên mặt tuyết đưa tới, Ứng Thiên vội vã tiếp nhận, vây nửa người dưới.
86 Nơi cứu Diêm Tức cách chỗ Túc Thanh Nguyên chỉ mấy chục mét. Ứng Thiên nhìn sang, liền nhìn thấy Túc Thanh Nguyên vô cùng chật vật quỳ gối trong đống đá vụn.
87 “Trường Sinh, cẩn thận!” Ứng Thiên không chút nghĩ ngợi liền nhào tới.
Nhưng mà quả cầu tuyết lớn kia không có trực tiếp nện xuống, mà là ở giữa không trung đột nhiên nổ tung.
88 Yêu linh nói: “Cẩn thận, ông ta muốn chạy trốn!”
Còn chưa dứt lời, sương mù màu đen nãy giờ phiêu phù phía trên thân thể Nhậm Thiên Lý chậm rãi tiêu tan, hóa ra linh hồn kia đã sớm trốn, lưu lại ở đây bất quá là tàn ảnh.
89 Cho dù tâm lý Mục Trường Phong có khước từ ra sao, cuối cùng cậu vẫn cùng Mục Trường Sinh ngủ chung một giường.
Cậu mới đầu còn thấy có chút biệt nữu, nhưng mà chờ lúc đắp chăn rồi, khi cảm nhận được nhiệt độ của người bên cạnh, tâm tình cậu đã từ từ bình tĩnh lại, tựa như vốn nên như vậy.
90 Hắn nằm trên ghế sa lông, ánh mắt không có tiêu cự, bộ dáng tái nhợt hoang mang, cùng Túc đạo trưởng long tư phượng chương khi Mục Trường Sinh lần đầu gặp gỡ quả thực không cùng một người…
Ứng Thiên cúi đầu nói: “Túc Thanh Nguyên, ông tỉnh chưa? Đừng dọa tôi nha!” Y quơ quơ cánh tay Túc Thanh Nguyên, Túc Thanh Nguyên mặc y lắc, thậm chí không có bất kỳ biểu lộ gì, như một thể xác bị hút đi linh hồn.
91 Hai tháng sau, Mục Trường Phong mang theo Quý Trạch trở lại Mục gia, mới vừa bước ra Vọng Hư Kính, liền bị những thứ nhìn thấy trước mắt làm sợ ngây người.
92 Tâm Mục Trường Sinh đối với sinh mạng quả tràn đầy mong đợi, hắn thậm chí sai người xây dựng một tiểu đình trong vườn hoa sửa chữa một toà tiểu trúc, chuyển vài tròn tiểu trúc, để bất cứ lúc nào cũng quan sát được tình huống sinh mệnh quả.
93 A Lương năm nay mười lăm tuổi, vào lúc này năm ngoái, cậu đã thức tỉnh rồi. Năng lực kế thừa tự phụ thân Mục Trường Sinh, cũng là năng lực ngôn linh.
Bất quá có lẽ bởi vì chịu quy tắc hạn chế, A Lương sau khi giác tỉnh thực lực so với một phần mười phụ thân cậu năm đó cũng không đuổi kịp, ngôn linh cũng khi linh khi không, năng lực không lớn, hạn chế cũng không thiếu.
94 Từ sau sự kiện chịu đòn nhận tội, A Lương đã có một tháng bảy ngày không ra khỏi cửa. Không phải cậu xấu hổ với người, mà là từ sau ngày đó, phụ thân Mục Trường Sinh của cậu rốt cục phát hiện học viện không thích hợp với cậu, vì vậy đem cậu hạn chế ở nhà, mỗi ngày đọc sách viết chữ đều sắp ngộp thành đồ ngốc!
Một ngày mười hai canh giờ ngoại trừ lúc ngủ thì chỉ có nửa canh giờ đến xem đệ đệ kia là tự do.
95 A Lương xuyên qua thông đạo dùng Vọng Hư Kính liên thông, một chân bước vào một gian phòng sáng ngời rộng rãi.
Trên cửa sổ treo rèm màu trắng, vẫn luôn rủ xuống tới mặt đất, trên bàn sách bên cạnh giường lớn vàng nhạt bày một máy tính xách tay, trên ngăn kéo phía dưới cắm một chìa khóa màu đen.
Thể loại: Trọng Sinh, Dị Năng, Ngôn Tình, Đô Thị
Số chương: 50