41
Nhìn sắc trời còn sớm, ánh mặt trời nhợt nhạt chiếu lên cửa sổ, bên ngoài không có gió cũng chẳng có tuyết.
Tào Ngưng nằm bên cạnh Trương Thanh Vận, vì hôm qua khóc dữ dội quá nên hôm nay mắt vẫn còn sưng húp.
42 Trương Thanh Vận nghe Tào Ngưng nói muốn qua đây liền chạy xuống dưới khách sạn đợi người, nghĩ chắc đối phương cũng gần tới rồi, cậu đi một mạch xuống lầu đứng chờ ngay trước bãi đỗ xe.
43
Mì thì Tào Ngưng không thích nên Trương Thanh Vận chỉ có thể làm chút canh.
Ướp thịt bằng bột khoai tây và chút muối, thịt sau khi được ướp xong nhìn óng ánh rất hấp dẫn.
44 Từ nước ngoài trở về Trương Thanh Vận chính thức đảm nhận việc nấu cơm mỗi ngày. Lúc làm cơm cho Tào Ngưng sẵn tiện coi xem em trai có ở trong nhà không.
45
Nghe thấy Tào Ngưng nói vậy giống như đã buông xuống được chuyện kia, Trương Thanh Vận thoạt tiên thấy vui rồi sau đó lại thấy có chút thất vọng.
Con người hẳn là đều như vậy đi, lúc muốn làm một chuyện gì đó chỉ cần chuyện đó thành công thôi, nhưng sau khi làm được rồi thì ngoài phần mãn nguyện đó ra sẽ còn có thêm một tâm trạng khác.
46 Kỳ thực Mai Tử Thường tới đây với mục đích gì Trương Thanh Vận không biết cũng không quan tâm, nhưng con người cậu là vậy, có gì nhất định phải ở trước mặt nhau nói cho rõ ràng.
47 Thấy người đang nằm trên giường cố tình không thèm để ý tới mình, Trương Thanh Vận liền đưa tay tới lắc lắc tay Tào Ngưng: “Ngưng Ngưng, nói chuyện chút đi.
48 Về vấn đề tuyển người cho quán Trương Thanh Vận vẫn còn đang cân nhắc. Qua khoảng một tuần mới tìm được người thích hợp, là một người rất có kinh nghiệm, từng làm bếp trưởng cho một chuỗi nhà hàng.
49 “Vậy cậu cũng đánh tôi thật đi, ai bảo cậu không dùng sức?” Trương Thanh Vận bắt lấy tay Tào Ngưng đánh vào mặt mình, vẫn chưa chú ý Tào Ngưng vốn đã đánh mình sắp thành cái đầu heo rồi.
50 Con người vốn ích kỷ, ai lại không tính toán cho riêng mình. Mai Tử Thường không muốn quay lại với Trương ba, nhưng cũng không muốn quan hệ giữa bọn họ quá xa cách, bà vốn cho rằng Trương ba vẫn là người luôn nhìn mình với cặp mặt ngưỡng mộ như trước đây, nhưng hóa ra là không phải.
51 Hai thanh niên trẻ tuổi đứng trong đám đông các bà mẹ khỏi hỏi cũng biết có bao nhiêu bắt mắt. Trần phu nhân không lâu sau đã nhìn thấy con trai của mình, cùng với người mà bà chưa từng gặp mặt.
52
Giương mắt nhìn khắp phòng lại một lần nữa, thời gian một giây lại một giây trôi qua.
Tào Ngưng bước ra cửa.
Trương Thanh Vận sáng sớm tỉnh dậy cũng không biết hôm qua Tào Ngưng có về, đứng trong phòng khách một lúc, bất giác ngây người.