Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tình Yêu Thầm Lặng Chương 35

Chương trước: Chương 34



Tôi để ý thấy Nguyên ít khi ở nhà kể từ khi biết được hắn … có “kép” bên ngoài. Lúc trước thì tôi tưởng năm nay hắn học nhiều hơn trước, và hình như là ai cũng nghĩ thế nên không có chuyện thắc mắc xảy ra. Cứ phải ngoài 8 giờ tối hắn mới mò về, ăn cơm rồi hoặc đi chơi với Thương, hoặc đi đâu đó một mình. “Đi đâu đó” có nghĩa là đi với em nào đó… Tôi không có cảm giác ghen tuông hay thứ tình cảm gì đó na ná như vậy, nhưng tôi lại lo lắng, cho cả hắn và Thương. Tình cảm của chúng tôi, liệu rằng có thể hết sóng gió và đau buồn?

Hôm nay Nguyên lại đi sau khi vội vã về nhà thay đồ, không cả kịp chào hỏi mọi người như thói quen. Tôi gặp hắn ở trong phòng bếp, thấy thức ăn phần hắn vẫn còn nguyên trên bàn. Hắn thừa biết rằng, số thức ăn đó, Thương đã rất chăm chút để dành cho hắn… Có bao giờ hắn phụ công của người khác như thế này đâu? Vừa bực mình, vừa thương cảm, tôi chạy ra ngoài tìm hắn. Nguyên đang lúi húi ở bên chiếc xe của hắn, xem xét gì đó rất chăm chú. Tôi phải hắng giọng hai lần, hắn mới tỏ ra là chú ý tới tôi.

- Cậu định đi đâu đó à?

- Ừm.

- Không ăn cơm à?

- Tôi nhấn giọng

- Thương nó dặn là cậu phải ăn hết chỗ nó phần đấy.

Nguyên đứng thẳng dậy, nhún vai:

- Nhà mình có tủ lạnh mà. Quan trọng gì chứ?

Tôi trừng mắt nhìn hắn, giọng gần như gắt lên:

- Cậu nói thế được sao chứ? Ai cũng quan tâm tới cậu mà cậu đối xử vậy sao hả?

- Có không ăn một bữa cơm mà bị nói vậy sao?

Nguyên nhăn mặt hỏi lại tôi. Tôi cứng họng… Cái tính nghiêm trọng hoá vấn đề của tôi… thật tai hại quá!

Nguyên dường như không thèm để ý tới thái độ của tôi nữa, hắn xoay xe một cách thản nhiên. Tôi phải lùi lại hai bước để không bị cái đuôi xe quẹt vào. Nguyên ngồi lên xe, nói cho có lệ:

- Tớ có việc phải đi… Xin lỗi Thương hộ nhé!

- Đó …

Tôi không thể nói hết câu vì Nguyên đã rồ ga, phóng đi…Cái thái độ sao mà đáng ghét thế không biết? Tôi hậm hực đi vào nhà, gặp Yến ở cửa. Con bé rực rỡ trong chiếc váy gợi cảm, thướt tha. Nó mỉm cười với tôi, rồi thì thầm:

- Có hẹn đấy!

- Vậy … may mắn nhé!

- Tôi vẫy vẫy tay với vẻ chán nản không buồn giấu giếm. Yến cười khúc khích:

- Rồi mọi việc sẽ tốt thôi… Tốt thôi!

Tôi không phải là tuýp người của sự lạc quan, nên lúc nào cũng như bà già u buồn trong góc tối của đời mình, lẩn thẩn suy nghĩ mọi thứ và tự làm đau mình… Vì thế, lúc nào trong đầu tôi cũng nằng nặng, mệt mỏi. Tôi nhìn vào trong bếp, rồi lặng lẽ đi lên phòng mình.

Vừa đẩy cửa vào thì có điện thoai. Tôi sực nhớ ra cái hẹn với Lan và Vĩnh... Đúng là Vĩnh gọi. Nó nhắc tôi nhanh lên, 10 phút nữa nó sẽ tới đón tôi đi. Tôi cũng không hiểu sao phải như thế khi mà tôi có xe và không phải dân mù đường Hà Nôi. Nhưng hôm nay là sinh nhật của Vĩnh, mọi thứ nó đều muốn tôi...phục tùng giống như lời giao hẹn mà tôi... bị mắc bẫy phải hứa vào mấy hôm trước.

Vĩnh đưa tôi tới “ Gió Ngàn”, nơi mà Lan đã chờ sẵn. Con bé rất nhanh nhẹn trong những vấn đề liên quan tới ăn uống này. Nó cười toe toét khi chúng tôi bước tới.

- Chờ hai người lâu quá! Mỏi hết cả chân rồi!

Nói thì thế, nhưng nó vẫn tươi cười, đưa bó hoa giấu đằng sau lưng ra tặng Vĩnh. Nó làm mặt nghiêm túc:

- Mừng em … già thêm một tuổi!

- Em cảm ơn chị!

- Vĩnh nhận bó hoa, mắy hấp háy

- Ước gì mỗi năm em tăng hai tuổi nhỉ? … Để có thể không làm “em” nữa!

Tôi bật cười, cốc đầu Vĩnh một cái.

- Sao mà phí phạm lời ước thế hả? Ngốc thật đấy.

- Nếu lời ước đó là sự thật thì có … ngốc em cũng chịu!

Vĩnh kêu lên thảm thiết. Rồi chúng tôi cùng cười, bước vào trong. Không khí trong quán nồng nàn, dịu êm.

Nhân viên phục vụ đưa chúng tôi tới bàn đã đặt, ngơ ngẩn thế nào tôi va phải một cái ghế thừa ra, suýt ngã. Vĩnh đã kịp đỡ lấy cánh tay tôi, càu nhàu:

- Sao lại để cái ghế vậy chứ?

- Ối …

Tôi và Vĩnh giật mình bởi tiếng la của Lan.

- Nguyên đây phải không?

Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra người đang ngồi ở trước mặt tôi là Nguyên. Cậu ấy mỉm cười chào Lan, và cất giọng mỉa mai như thường lệ:

- Mắt mũi để đâu mà trách cái bàn chứ?

- Tình cờ ghê quá!

- Vĩnh nhìn sang cô bé ngồi đối diện Nguyên, dài giọng

- Ra tưởng vậy mà không phải vậy đâu đấy!

Tôi và Lan cũng đưa mắt nhìn. Đó là một cô bé nhỏ nhắn, dễ thương và rất có duyên.

- Bạn của anh Nguyên ạ?

Cô bé đó cất lời. Mắt long lanh nhìn chúng tôi. Kiểu như tình hình này thì có vẻ như cô bé chưa gặp một người bạn nào của Nguyên thì phải. Cái cách mong chờ được giới thiệu ấy, khiến chúng tôi cũng đâm ngại. Và Vĩnh thì như hiểu được điều gì đó, nên đã im lặng.

- Đây là các bạn anh!

- Nguyên miễn cưỡng nói

- Còn đây là Chi!

Lan đưa mắt nhìn sang tôi, và tôi hiểu ngay ý nghĩa của nó. Đúng là đơn giản thật! Và cô bé Chi ấy hoàn toàn không bằng lòng với câu trả lời. Cô bé quay hẳn sang chúng tôi, nhìn thấy bó hoa trên tay Vĩnh, cô bé mời mọc:

- Sinh nhật phải không ạ? Vậy ngồi cùng bàn cho vui được không?

- Sao lại không chứ?

- Lan kêu lên vui vẻ

- Toàn người nhà cả mà.

Rồi nó tự nhiên kéo lấy một chiếc ghế và ngồi xuống cạnh Nguyên.

- Ngồi xuống đi!

- Nó mỉm cười

- Đông người càng vui, phải không Nguyên?

Nguyên nhún vai:

- Vậy hai người kia ngồi xuống đi chứ?

Tôi miễn cưỡng ngồi xuống, ngay cạnh Chi. Vĩnh có vẻ không vui lắm, nhưng nó cũng quay ra nói với nhân viên phục vụ đôi câu. Tay nhân viên đó mỉm cười, gật đầu rồi bỏ đi.

- Lần đầu gặp bạn anh Nguyên… Em vui lắm! Các anh chị có học cùng trường anh ấy không ạ?

- Không!

- Lan vừa xem menu vừa trả lời

- Bọn chị học Kiến trúc. Em thì sao?

- Em học Kinh tế!

Lan gọi khá nhiều đồ ăn, nó còn mời Nguyên và Chi gọi thêm, nhưng hai người ấy có vẻ như đã gọi đủ nên lắc đầu. Tôi gọi cho Vĩnh một bánh kem đặc biệt, và yêu cầu cắm một cây nến nhỏ màu xanh. Vĩnh xúc động, bám lấy cánh tay tôi, thì thầm:

- Chị thật tuyệt vời quá!

Tôi phì cười:

- Thì sinh nhật của Vĩnh mà!

- Câu này hay quá… chị cứ gọi em là Vĩnh không thôi nhé!

- Em cũng có lời chúc mừng sinh nhật anh!

- Chi cười. Chà, cô bé này mà cười thì đúng là … mỹ nhân. Nụ cười làm bừng sáng cả khuôn mặt trẻ thơ của Chi, khiến người đối điện có cảm giác như mình được lọc sạch… Cô bé này chẳng có gì giống tôi cả… Tôi tự nhủ, rồi cúi nhìn bông hồng trắng tinh khiết giữa bàn. Có lẽ Nguyên tìm thấy cảm giác thanh thản khi ở bên cô bé này, thay vì những dằn vặt do tôi mang lại… Trung đã nói thế để chỉ an ủi tôi mà thôi!

Vĩnh thổi nến trong khi chúng tôi hát khe khẽ bài “ Happy birthday”. Trông cậu ta rất là vui vẻ và ngập tràn hạnh phúc. Nhưng bên cạnh đó, Nguyên cạu cọ như thể đang bị ép làm một việc kinh khủng lắm. Cô bé Chi rất hay cười bởi những câu chuyện hài hước của Lan. Con bé gọi khá nhiều món, trong đó có một món rất lạ. Nghe như của miền Nam. Tôi đã chú ý rất kỹ vào món đó khi nó được mang ra. Lan cười cười:

- Ăn thử đi mày!

- Món đó cay đấy!

- Vĩnh lên tiếng can ngăn. Vô tư! Tôi cười, lấy một thìa … lớn. Trông hấp dẫn thế này thì … ngon phải biết.

- Chị ăn xong … thì đến lượt em!

- Chi nhỏ nhẹ

- Em ngại phải là người thử lắm!

Lan bật cười, nhìn cô bé … vẻ âu yếm:

_Vậy sẽ mất đi rất nhiều thú vị đấy … cưng ạ!

Tôi không để tâm lắm đến câu chuyện của họ, bắt đầu công cuộc … nếm thử của mình… Ôi! Lạy chúa… Tôi vội vơ lấy tờ khăn giấy, nhè vội miếng ăn ra… Cay! Cay khủng khiếp… Cứu tôi với!

Nhanh như cắt, Chi đưa cho tôi cốc sữa của cô bé, nhưng tôi chựng lại… Tôi cần… Nguyên bật dậy, đẩy tay Chi ra, ấn vào tay tôi cốc nước lọc của hắn. Tôi gần như tu hết cốc nước, rồi mới la lên được câu:

- Cay kinh người!

Nguyên ngồi lại ghế của mình, châm chọc:

- Thế vẫn còn nhẹ so với cái tật tham ăn không bao giờ … chữa được đấy!

- Này… em sao thế Chi?

Chúng tôi quay lại nhìn Chi, hơi ngạc nhiên vì cô bé vẫn ngơ ngẩn cầm cốc sữa, đầu óc dường như đi vắng đâu đó. Rồi cô bé giật mình, cười gượng:

- Em .. xin lỗi … Em không biết chị không…

- Ừm .. Chị không uống được sữa!

- Tôi nhẹ nhàng trấn an cô bé.

Vĩnh nhún vai, thờ ơ. Có vẻ như cậu chàng không muốn làm mất đi niềm hạnh phúc vừa có, nên không cần quan tâm tới Chi cho nhiều lắm. Tôi thì áy náy quá, không biết làm gì ngoài việc … uống cho hết cốc nước của Nguyên. Trong miệng tôi, vị cay vẫn còn âm ẩm.

- Em đừng ngạc nhiên!

- Lan lại cười, tỏ vẻ vô tư

- Họ là bạn thân của nhau mà.

- Ai cơ ạ?

Vĩnh bật cười khiến Chi phát ngượng vì câu hỏi ngô nghê của mình. Tôi bấm nhẹ vào tay Vĩnh, nó trừng mắt.

- Chị và Nguyên!

- Cuối cùng tôi trả lời .. dù có hơi khó khăn.

Chi với vẻ quyết tâm không để Vĩnh cười mình thêm lần nữa đã cười rất tươi, níu lấy cánh tay tôi, ngọt ngào:

- Thật may quá… Em đang muốn biết thêm rất nhiều điều về anh Nguyên đây…

- Em biết vậy là đủ rồi!

- Nguyên hắng giọng, mắt ánh lên vẻ thờ ơ

- Biết nhiều không tốt đâu.

Chi tỏ ngay vẻ hờn dỗi:

- Đấy chị xem…

Lan dừng ăn, ngẩng lên, nói với vẻ hiểu biết:

- Bản tính… bản tính rồi, quen đi em. Mình đòi hỏi nhiều quả thật cũng không tốt lắm đâu. Chị nói đúng không Vĩnh?

Vĩnh gật đầu, quyết định cho Chi một lời khuyên … để đời với cái vẻ nghiêm túc bất ngờ:

- Con trai kỳ lạ thế đấy. Bọn tôi yêu ai thì muốn người đó phải biết hết về mình, thế là quan tâm… Còn không thì…

Rõ ngốc! Tôi trừng mắt. Còn Nguyên thì lại cười. Lan nhún vai, tiếp tục ăn. Tôi thật không ngờ, bạn bè tôi lại có thể thờ ơ được đến như thế…Chi đang rất khổ sở kia mà?

- Ăn đi!

- Nguyên giục tôi với nụ cười nửa miệng

- Kẻo không lúc về lại tiếc!

Tôi nắm chặt tay lại. Dù sao đó cũng là chuyện của Nguyên… tôi sẽ không tham dự vào nữa. Quá đủ nước mắt dành cho hắn rồi… Đồ vô tình!

Tôi hất mặt đi chỗ khác, quyết tâm cứng rắn… Nhưng gương mặt dàu dàu của Chi lại khiến tôi nhớ đến Thương, lòng chùn lại… Nguyên quen cô bé này không phải vì tôi, chắc chắn là thế. Khi hắn dứt khoát một cái gì đó, hắn sẽ không hối tiếc… Cô bé này… có lẽ lại như chúng tôi… yêu và bằng lòng tất cả…

Trung thu! Quả thật là tôi chẳng trông mong gì.Tối hôm đó chắc chắn là … chán! Thương và Nguyên sẽ đi chơi, Yến thì không có khái niệm ở nhà. Chỉ còn tôi và Khang. Nhớ đến Khang là nhớ đến một nỗi buồn, nhớ đến một mùa hè dịu dàng trên đất nước xa xôi… nhớ đến một tình yêu không thể đền đáp… Dù rằng Khang đã nói rằng cậu ấy sẽ luôn là bạn tôi, cậu ấy sẽ chỉ ở bên cạnh tôi… lặng lẽ và không bao giờ biết buồn nữa. Cậu ấy đã có một mùa hè kỷ niệm rồi!

Nhưng tôi vẫn không muốn làm cậu ấy đau!

Và Trăng thì vẫn cứ tròn đầy, sáng trong và tuyệt đẹp… Đấy là tôi nghe Yến tả qua điện thoại về khoe rằng mình đang chiếm một chỗ khá thoáng ở Mỹ Đình, chờ họ đốt đèn trời. Tôi ngồi uể oải ở sa lông, nhìn Thương tất bật chuẩn bị cho chuyến đi chơi của nó. Nó hỏi tôi về chiếc váy có hợp với kiểu tóc không? Tôi bảo quá tuyệt rồi. Nó lại hỏi phải chọn đôi giầy nào. Tôi chỉ cho nó đôi giày búp bê màu đỏ và thuyết trình một hồi về sự kết hợp màu đó. Cuối cùng nó cũng để tôi yên khi Nguyên về. Hắn khen Thương thật xinh đẹp, hắn sẽ phải … hứng chịu rất nhiều ánh mắt ghen tức vào tối nay à xem. Tôi im lặng gặm nhấm quả táo trên tay, mắt cố tập trung vào bộ phim trên ti vi.

- Ra đường hôm nay chắc đông lắm nhỉ?

- Khang hỏi từ chân cầu thang. Nguyên gật đầu:

- Tao phải cố lắm mới không bị tắc đường đấy… Nhưng như thế mới vui. Không đi đâu à?

Khang ngồi xuống cạnh tôi, cười nhẹ:

- Cũng phải có người ở nhà coi nhà chứ?

- Cậu đi cũng được!

- Tôi bỏ lõi quả táo vào cái đĩa, nhún vai

- Tớ có thể ở nhà … mà không tốn một giọt nước mắt nào vì cô đơn đâu.

Thương giục Nguyên đi. Nó vẫy vẫy tay với chúng tôi. Khang chúc hai đứa có một buổi tối vui vẻ, “ dù xảy ra sự cố gì thì cũng nên vui vẻ!” Cậu ta rầm rì trong miệng. Tôi bật cười. Hai người kia đã ở tít ngoài sân.

- Phim này hấp dẫn lắm à?

- Khang hỏi tôi.

- Sao?

- Thì đủ sức giúp cậu không rơi nước mắt vì cô đơn mà.

- Có lẽ!

- Mình đi chơi được không?

- Bỗng dưng Khang đề nghị, tôi cố gắng để không phải giật mình.

- Nếu không thích thì ở nhà tổ chức trung thu cũng được…

Tôi tắt ti vi đi, quay sang cậu ấy, mỉm cười:

- Ấy là tớ nói cứng thôi… Tớ sẽ khóc vì cô đơn nếu như cậu không đưa tớ đi chơi đấy!

Khang bất giác xoa đầu tôi, trêu chọc:

- Vậy thì phải đi chơi rồi… kẻo mặt trăng sẽ xấu hổ mà chui vào mây mất…

Tôi hơi né người ra theo phản xạ… và ngay tức khắc biết mình có vẻ ngố. Để chữa ngượng, tôi đứng dậy, nói to:

- Phải ăn mặc cho tươm tất đã… kẻo có người xấu hổ thì chết!

- Cậu lúc nào cũng xinh đẹp … Yên tâm đi!

Tôi nhún vai, quyết định không nhìn lại…

Chọn mãi mới có một bộ đồ phù hợp, tôi luống cuống chạy ra, gặp Khang ở chiếu nghỉ tầng hai. Cậu ấy cười, bảo cứ từ từ.

- Nhưng cũng khá muộn rồi đấy...

Tôi phân bua, bước vội xuống cầu thang. Úi... tôi bước hụt... Và Khang đã kịp kéo lấy tay tôi, giữ lại trong vòng tay rộng lớn của cậu âyay.. Tôi chợt nhớ tới mùa hè vừa rồi.. Trong lòng lặng đi...

- Này...

Tôi và Khang cùng nhìn xuống, bắt gặp cái nhìn nghiêm khắc của Nguyên. Tôi bối rối. Khang không buông tôi ra ngay, cậu ấy cẩn thận xem xét chỗ đứng của tôi đã chắc chưa, rồi mới vừa cười, vừa nói:

- Không có tớ thì cậu... phải vào viện mất rồi. Con gái con đứa đi đứng thế đấy!

Tôi cười gượng, nhìn đi chỗ khác khi hỏi Nguyên:

- Quên gì à?

Nguyên đi lên, bước qua tôi mà không nói gì. Hắn dừng lại ở chỗ Khang một chút, rồi lầm bầm :

- Người ta quên chứ có phải mình đâu mà quan tâm chứ?

Ô hay! Tôi hỏi thế thì có sao chứ? Hắn bị chập mạch ở đoạn nào đó trong đầu à?

Ném cho hắn cái nhìn nẩy lửa, tôi quyết định bước xuống.

- Mình đi thôi Khang!

- Ừm... kẻo muộn!

Rầm...

Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng Nguyên đập mạnh. Tim thót lại... Đó chỉ là tình cờ thôi mà... Sao cậu phải tức giận thế cơ chứ?

Loading...

Xem tiếp: Chương 36

Loading...