21 Mạnh Hội Đường ngồi bên cạnh thở dài không vui liếc nhìn Vu Dương rồi quay đầu lại phía Mạnh Hằng Vũ, "Cháu ba, hôm nay chú cùng Vu Dương đên đây là lo các cháu vì chuyện này mà xích mích.
22 Chương 14: USB Một sự sợ hãi chưa từng có xâm chiếm khắp lục phủ ngũ tạng của cô đến nỗi cô cảm thấy buồn nôn. Tô Cẩm ngồi bên giường thở gấp, mồ hôi chảy từ tóc xuống trán, dường như những sợi tóc cũng khiến cô cảm thấy rùng mình.
23 Món canh vịt ở đây họ đã ăn thử, thậm chí những lời nói khi anh ấy gọi món cô đều nhớ không sai một chữ… Trong những ngày tháng họ còn yêu nhau, mặc dù nơi này không phải là điểm hẹn hò thường xuyên nhưng cũng không phải chỉ là đến một, hai lần.
24 Chương 15: Phiền phức lớn Sau khi say, Tô Cẩm có suy nghĩ nhầm lẫn rằng “Hôm nay là ngày lễ Tình nhân” cho đến tận lúc ngủ say. Trong mơ cô đã khóc nức nở, khi tỉnh giấc thì trời đã sáng rồi.
25 Tô Cẩm mơ hồ nghĩ đến người đàn ông đón họ khi say rượu, trong lòng lo lắng, “Anh ta sẽ không làm gì Tiểu Ngôn chứ?”. “Có lẽ là không. Tiểu Ngôn không hiểu tình hình, lại cũng không có thứ mà họ muốn.
26 Chương 16. Thôn Chính yêu đao Khi Lục Hiển Phong khoác áo tắm bước ra từ phòng thay quần áo, Mạnh Hằng Phi đã ngồi ngay ngắn ở trong phòng nghỉ uống trà sữa rồi.
27 Tô Cẩm ấn nút nghe. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe giọng nói có vẻ giả dối ở đầu kia điện thoại, Tô Cẩm vẫn không khỏi cau mày. “Ban ngày vội vàng liên lạc với cảnh sát tuần tra, quên mất không hỏi xem em có bị thương không…”.
28 Chương 17. Nguyên tắc trò chơi Phim này xem đã lâu, Tô Cẩm không nhớ được Thu Cúc [1] đã vào thành đi kiện bao nhiêu lần. Cô cho rằng mình đến gặp Lưu Đông báo cáo công việc không đến mức gấp gáp như Thu Cúc, nhưng lần một rồi lần hai, lần hai rồi lần ba đến văn phòng đều không gặp được, Tô Cẩm cảm thấy bực bội.
29 Chương 18. Câu hỏi lựa chọn Công việc mình làm không có gì sai, hơn nữa điều này còn được lãnh đạo thừa nhận – nếu không, cô không thể dễ dàng mà được chọn làm kỹ sư.
30 Lục Hiển Phong không có hứng thú xem diễn kịch nữa, anh thu tài liệu rồi nói nhỏ: “Anh ba, hai người nói chuyện, em về trước”. Mạnh Hằng Vũ gật đầu, “Ngày mai đến sớm một chút”.
31 Chương 19. Anh có tội Tô Cẩm bị tiếng cửa mở đánh thức. Cô chẳng còn tâm trí đâu mà ngủ, nhưng trong thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc cô căng như dây đàn, vô cùng mệt mỏi mà không có cách nào để giải tỏa, giống như chim phải đạn sợ cành cong.
32 Lục Hiển Phong lại hỏi: “Nói gì?”. Tam Kiếm Khách cười nhỏ: “Anh có thể đoán được mà. ” Lục Hiển Phong hỏi lại: “Là USB?”. Tam Kiếm Khách cười đáp: “Tên tiểu tử này nhìn thấy những gì trong USB chỉ là ghi chép giao dịch nên cảm thấy rất nhẹ nhõm, khi đưa cho Đao Bả Tử còn rất đắc ý”.
33 Chương 20: Vào thành Khi Hàn Hiểu gọi điện thoại đến thì Tô Cẩm đang trên đường vào thành phố. Con đường này giống như một đường thẳng trong toán học, đầu bên trái là khu công nghiệp, đầu bên phải là thành phố, ở giữa ngay cả một lối rẽ cũng không có.
34 Con cáo nhỏ. Lục Hiển Phong chửi thầm, không bộc lộ thái độ gì chuyển chủ đề: “Việc mua đao thế nào rồi? Người ta có muốn bán không?” Mạnh Hằng Phi cười, “Ông ấy không muốn.
35 Chương 21: Thăm dò Tô Cẩm buồn chán quay người lại ném điện thoại lên ghế sofa. Tròn ba ngày rồi, cô không được ra khỏi nhà, xương cốt cả người giống như là bị gỉ.
36 Lục Hiển Phong cầm chiếc thẻ gõ lên lan can, âm thanh phát ra nghe có vẻ hơi mất kiên nhẫn. “Thế nào, vẫn cần suy nghĩ nữa sao? Mình đã nói rồi, cô ấy không hề liên quan gì đến những chuyện này.
37 Chương 22: Khuê phòng Ngoài cửa có tiếng cười của đàn ông, “Anh cảm thấy không ra sao cả, anh gọi em là “Tiểu Tô Tử” thì em thấy thế nào?”. Mạnh Vãn Đình quay người lại, vẻ mặt rõ ràng là vừa phở phào nhẹ nhõm, “Anh Lục”.
38 “Không sao, rất tốt mà. ” Tô Cẩm chui vào lòng anh lười biếng không động đậy. “Hai người cùng ở trong vũng bùn còn tốt hơn là anh ở trong vũng bùn, em lo lắng đứng bên cạnh.
39 Chương 23: Khóa vàng Khi tỉnh lại Tô Cẩm thấy toàn thân mềm nhũn, mũi dường như vẫn còn bị kích thích bởi mùi thuốc mê, có vẻ buồn nôn. Bên ngoài trời tối đen, không có ánh sáng đèn, đường đi rất xóc.
40 Ngoài cửa, Mạnh Vãn Đình khoanh tay lạnh lùng nhìn cậu ta, “Chúng ta đều là chó dưới tay lão gia, nhưng cậu thì đặc biệt hơn, cậu là một con chó điên”.