101 Nhóm khách quý được sắp xếp vị trí ngồi khách nhau tùy theo các lĩnh vực, vai vế và địa vị, không bao gồm trường hợp ở bàn chính. Lăng Diệp sắp xếp cho lão Tôn ngồi ở bàn chính, để chăm sóc cho đối phương, anh để Mạc Vũ và Thiên Nhất cũng ngồi ở bàn chính, hơn nữa còn sắp cho hai người ngồi cách nhau, bên phải và trái của Lão Tôn.
102 Lăng Diệp nhìn Bạch Triết Hiên cười như không cười, lại nói: "Nếu không anh đổi với Ngôn đi. "Bạch Triết Hiên kinh hãi một hồi, sao cái gì hắn cũng biết vậy?Mắt Tề Ngôn thoáng qua tia kinh ngạc, hắn muốn ra tay với mình? Suy nghĩ kĩ một chút, lại cảm thấy có lý, có thể hắn nghĩ mình đã cho người cướp sạch Bạch gia.
103 "Chị dâu không sao cả, chỉ hơi tụt huyết áp thôi, ăn uống hợp lý là được. " Tề Ngôn nói với Lăng Diệp. Lăng Diệp nhíu nhíu mày, xem ra phải bố trí một chuyên gia dinh dưỡng mới được.
104 Bởi vì quá mệt mỏi, rất nhanh Úc Hàn Yên đã ngủ mất. Lăng Diệp để bác sĩ khử độc băng bó vết thương ình, nhưng tầm mắt vẫn đặt trên khuôn mặt đang ngủ của cô.
105 Anh đi ra ngoài cửa, dùng điện thoại di động soạn hai chữ —— sinh rồi, chọn các số điện thoại trừ số của lão Tôn ra, ấn phím gửi. Tiếp đó, anh bấm số điện thoại của lão Tôn.
106 Lúc Lăng Húc được hơn một tuổi, Tề Chuẩn và Mạc Thiên lần lượt ra đời. Tề Chuẩn - con trai của Tề Ngôn, Dany; Mạc Thiên - kết hợp thể giữa Mạc Vũ và Thiên Nhất.
107 Một nụ cười yếu ớt khẽ nở trên môi cậu, nhìn vào trước gương, cậu dùng bàn tay thon dài gỡ chiếc khuyên tai nạm kim cương trên tai phải mình xuống, đeo chiếc khuyên tai màu lam vào.
108 "Đúng vậy, trường hợp nào có thể dẫn tới toàn thân của một người bị chi chít những lỗ kim châm? Có khả năng nào là chữa bệnh không?" Người đàn ông đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn cô gái tóc vàng, nước da tái nhợt đang nằm trên giường, nhỏ giọng hỏi.
109 "Tiểu Mẫn, chúng ta về thôi. " Ngồi chỗ tay lái chiếc Ferrari màu đỏ, Mạc Thiên thò người sang thắt dây an toàn cho Tề Mẫn đang hồn bay phách lạc, đồng thời dịu dàng khuyên.
110 "Em cứ an tâm ở lại đây dưỡng bệnh, không ai có thể tìm được em đâu. " Lăng Húc rót cho cô một ly trà, đưa đến trước mặt cô, nói. Phong Khuynh Lam ngoắc ngoắc khóe môi, nói có chút cảm kích: "Cám ơn.
111 "Tiểu Mẫn, mở cửa ẹ vào nào. " Ở một góc trong ngôi biệt thự tráng lệ, Dany đứng trước một cánh cửa, dáng người vẫn xinh đẹp như trước, giơ tay lên gõ, gọi.
112 Sân bay trụ sở chính bang Liệt Diễm, một chiếc xe thể thao màu đen dừng lại trước cửa cabin đã được mở sẵn. Những người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng xung quanh lập tức tiến lên vây xung quanh chiếc xe, một người trong đó hơi cúi người, cung kính kéo cửa xe chỗ tay lái ra.
113 "Anh Húc!"Lăng Húc vừa ra tới cửa cabin, đã thấy Tề Mẫn chạy cấp tốc về phía mình. Anh quay đầu liếc nhìn Mạc Thiên phía sau, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.
114 Trong một tòa biệt thự nhìn ra biển, Lăng Húc nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, nhận cuộc điện thoại gọi đến. "Bang chủ, đã tra ra được người ở trong căn phòng kia.
115 "Thình thình thình………" Đúng lúc này, một hồi tiếng đập cửa dồn dập truyền đến. Người đập cửa dùng lực rất lớn, khiến cho người ta không nhịn được nghi ngờ, cửa sẽ bị người đó đập cho nát vụn.
116 "Cảm ơn. " Phong Khuynh Lam thấy Lăng Diệp đặt một ly trà xuống trước mặt mình, vội nói. "Gọi cha. " Úc Hàn Yên cười nói. "Ông ấy không nói ra miệng thôi, chứ trong lòng cũng rất muốn nghe con gọi ‘cha’ đó.
117 Trên chiếc giường to lớn, Lăng Húc nhìn người dưới thân tràn ngập **. (Hic, chả hiểu sao tác giả lại cứ ** nhỉ, viết toạc ra cho xong á). Trong cặp mắt xinh đẹp của Phong Khuynh Lam phủ lên một tầng hơi nước, đôi môi mềm mại đỏ tươi, giống như đã bị người ta giày vò một lần rồi.
118 Phong Khuynh Lam nhìn bóng lưng anh bế Tề Mẫn rời đi, khóe miệng giật giật giễu cợt, xoay người đi vào phòng ngủ của Lăng Húc, tháo khuyên tai đặt lên trên tủ đầu giường, kéo cửa sổ sát đất, hai tay nắm chặt thành quyền, biến mất khỏi biệt thự.