41 Cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh tạo một đường cong bán nguyệt trên cánh môi thần của mình. Anh kéo cô đi về phía khu rừng sau trường. Cô không ý kiến gì chỉ nắm chặt bàn tay anh giao phó cho anh.
42 Cô cầm quyển tiểu thuyết lăn đi lộn lại trên giường trong lòng không khỏi oán hận hai cặp kia. Hôm nay là chủ nhật anh phải đi tập luyện còn hai cặp thì đi hẹn hò cố tình bỏ mặc cô đây mà.
43 Cô bước vào phòng khách ngồi xuống chiếc sô pha đặt giữa phòng, tay không khỏi vuốt nhẹ mặt ghế như thói quen hồi bé. Diệp lão gia tử ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt vẫn không hề di chuyển một mực đặt lên người cô như sợ cô bỗng dưng biến mất.
44 Đến gần giờ cơm tối Diệp lão gia tử mới lưu luyến để đứa cháu rời khỏi nhà. Cô liền đi đến quán cà phê của Hàn Miên nói vài câu xã giao cảm ơn rồi lấy xe đạp về nhà.
45 Chương 40:
Ba người lặng im theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Chuông báo đến giờ ăn trưa vang lên thì ba người mới sực tỉnh. Trong đôi mắt đã hoàn lại vẻ bình thường.
46 Sau khi học xong cô cùng cả nhóm đến công ty, Trương Nhi, Mạn Ngọc và cô ngồi sắp xếp lịch trình dày đặc. Mạn Ngọc có chút than vãn mệt nhọc, Trương Nhi thì im lặng rất nghiêm túc.
47 -Tử Di. . . .
- ". . . . " Cô có cảm giác sát khí >
Anh bước đến tiêu sái giật mạnh tay kéo cô vào lòng ghét bỏ nhìn người trước mặt. Nếu được gắn mác biệt danh anh sẽ ném cho tên Hàn Lâm trước mặt cái biệt danh "đỉa quần què".
48 - "Khải, em không thấy Tiểu Di đâu cả"_ Anh nhìn thấy Vương Tuấn Khải liền túm lại hỏi. Rõ ràng cô gái nhỏ của anh chẳng bao giờ thất hứa cả, chỉ sợ cô gặp chuyện gì trong đường đến concern hôm nay thôi.