1 Chương 1 NGÂN HÀNG SECOND UNION 53 PHỐ WALL NEW YORK, NY 10005 Ngày 7 tháng Mười Một, năm 2001 Cô Rebecca Bloomwood Căn hộ B 251 Phố 11 Tây New York, NY 10014 Kính gửi cô Bloomwood.
2 “OK! Vậy nó. . . ” Tôi trở lại vào phòng khách và đột nhiên dừng lại. Cái máy khâu đã ngừng, và Danny đang đọc cuốn Vogue của tôi. “Danny!” Tôi gào lên.
3 Chương 2 Chúng tôi đặt chân xuống sân bay Heathrow vào lúc 7 giờ sáng hôm sau và nhận chiếc xe mình đã thuê. Khi chúng tôi lái xe về nhà bố mẹ Suze ở Hampshire, tôi lờ đờ ngó qua cửa sổ, nhìn ngắm vùng nông thôn phủ đầy tuyết, những hàng rào cây, những cánh đồng và những ngôi làng nhỏ, cứ như thể trước đây tôi chưa từng nhìn thấy.
4 “Bex, cậu có thể đi xem để đảm bảo mẹ mình không mặc một cái váy làm vườn cũ kĩ kinh tởm được không?” Suze nói. “Mẹ mình sẽ nghe lời cậu, mình biết mẹ mình sẽ làm thế.
5 “Xin lỗi nếu lúc nãy anh đề cập đến một chủ đề nhạy cảm,” Luke nói khi chúng tôi bắt đầu tiến về phía nhà thờ. “Nhạy cảm ạ?” Tôi nhướng mày. “Ôi, chuyện gì, à chuyện đó.
6 Chương 3 OK. Bây giờ, có lẽ tôi đã đính hôn nhưng tôi sẽ không để chuyện này kéo tôi đi xa đâu. Không đời nào. Tôi biết một vài cô gái sẽ phát điên lên, lên kế hoạch cho đám cưới lớn nhất hành tinh và không nghĩ về bất cứ việc gì khác… Nhưng tôi sẽ không thế.
7 “Cám ơn cô,” tôi nói, với một nụ cười khá bẽn lẽn. “Hãy nhìn cái nhẫn kìa!” “Hai carat,” mẹ tôi nói ngay. “Đồ cổ. Đó là đồ gia truyền. ” “Đồ gia truyền sao?” Janice cao giọng như hụt hơi.
8 Nhưng tôi không thể nói với anh bất cứ điều gì về việc này. Cứ khi nào tôi gợi tới chủ đề này thì Luke lại chống chế và nói tôi luôn luôn có vấn đề với mẹ anh (điều này đại loại cũng đúng) và bà đã phải hi sinh vô số thời gian của mình để giúp đỡ những người cần giúp đỡ thế thì tôi còn muốn cái quái gì nữa? Với câu hỏi như vậy tôi thực không thể tìm ra câu trả lời.
9 Chương 4 Ai quan tâm đến cái bà Elinor chết tiệt cơ chứ? Chúng tôi sẽ có một đám cưới hay ho, dù bà ta có giúp đỡ hay không. Như mẹ tôi nói, đó là thiệt thòi của bà ta, và bà ta sẽ hối tiếc vào ngày đó, khi bà ta không cảm thấy mình là một phần của buổi lễ.
10 Chương 5 Tôi đặt chân đến La Goulue đúng 1 giờ, nhưng Elinor vẫn chưa đến. Tôi được dẫn đến một bàn và ngồi uống nước lọc trong lúc đợi bà ta. Chỗ này đông thật, vào giờ này thì lúc nào quán cũng thế, toàn những quý bà ăn vận sang trọng.
11 Chương 6 Tôi sẽ không cưới ở New York. Tất nhiên tôi sẽ không làm vậy. Điều đó là không tưởng. Tôi sẽ tổ chức cưới ở nhà, như đã dự định, với một cái rạp vải thật đẹp ở trong vườn.
12 Vấn đề rắc rối là tôi hoàn toàn không thể lấy nổi dũng khí để đề cập đến chủ đề đó một lần nữa. Tôi thậm chí còn không dám nói cho bà biết về bữa tiệc này.
13 Chương 7 “Bọn mình tưởng làm cậu ngạc nhiên chứ!” Suze nói sau khi vụ lộn xộn lắng xuống và Elinor tuyên bố xong - trong bài phát biểu bà ta nhắc đến tôi và Luke một lần, và quỹ Elinor Sherman đến sáu lần.
14 Tôi có thể cảm thấy sự phấn khích tột độ đang dâng lên trong mình như một cái đài phun nước. Tôi sợ mình cười rít lên mất. “Rebecca này!” Cynthia đã nhìn thấy chúng tôi và đang vừa đi đến vừa cười hớn hở.
15 Chương 8 OK. Suze nói đúng. Tôi không thể dùng dằng mãi được. Tôi phải quyết định thôi. Ngay hôm sau khi cô ấy quay về nhà, tôi ngồi xuống trong phòng thay đồ của mình vào giờ nghỉ trưa với một mẩu giấy và một cây bút.
16 Nhưng thôi. . . cứ thử nghĩ mà xem, bà ta cũng khá tử tế vào lúc cuối bữa tiệc đính hôn đấy chứ. Bà ta nói đúng là một sai sót khi tên tôi không có trong danh sách vào cửa và bà ấy thực sự rất xin lỗi.
17 Chương 9 Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy toàn thân thoải mái, dễ chịu và hạnh phúc. Khi nằm trên giường, cuộn tròn bên cạnh Luke, tôi cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhõm.
18 Tôi có thể thấy Robyn và Antoine đang nhìn nhau, tôi muốn hỏi xem họ nghĩ gì về Alicia chết đi được. Nhưng. . . như vậy thì có vẻ như không phù hợp với một cô dâu tương lai.
19 Chương 10 Phòng của Michael nằm trên tầng 4 của bệnh viện Đại học George Washington. Chúng tôi im lặng đi dọc hành lang, cả hai đều nhìn thẳng về phía trước.
20 Chương 11 Đây không phải là khoảng thời gian hay ho chút nào. Thật ra, nó rất kinh khủng. Kể từ khi nhìn thấy mục đó trong tờ báo, Luke đã hoàn toàn lãnh đạm và im lặng.