21 An Tử thấy thế thì vô cùng sợ hãi nép vào trong lòng râu quai nón, khóc ngất. Hoắc Đô bước vào trong vòng vây, liếc mắt nhìn 3 người bọn tôi, khi nhìn đến tôi, thì mày kiếm nhíu lại.
22 Tôi cố gắng kìm chế nhịp tim, bước đến cầm lấy cái khăn treo cạnh đó, ngồi xuống bên mép giường, lau tóc giúp Hoắc đại gia. Khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Đô thì xác ngay bên cạnh tôi, kèm theo hương thơm nhàn nhạt tươi mát do mới tắm xong của hắn, thật khiến tôi mặt đỏ tim đập nhanh mà.
23 “Vương tử, Tứ Vương gia mời ngày đến Vương trướng để dự tiệc. ” Hai chúng tôi củi khô lửa bốc, sắp đến giai đoạn trọng yếu (giai đoạn gì tự hiểu), thì bị 1 gáo nước lạnh tạt vào.
24 Dẫn đầu là 1 nam tử thân hình cao lớn, mặc y phục quý tộc Mông Cổ, diện mạo có 7 phần tương tự Hoắc Đô, kế đến là lão khỉ già Kim Luân, và Dương Quá, cùng với 4 người mà tôi không biết là ai, cuối cùng là cái người mà lúc nãy còn nằm trên người tôi Hoắc Đô.
25 Ngày x, tháng x, năm x. Tiểu Trình Anh 7 tuổi. Từ nhỏ đến lớn tiểu Trình Anh thân thể khỏe mạnh, chưa từng bị bất cứ bệnh gì, lại đột nhiên gặp bệnh lạ.
26 Do Tuyệt Tình cốc quá lớn, tôi lại không biết đường ra. Chạy đông chạy tây, không biết lúc nào lại chạy đến 1 rừng trúc, xuyên qua rừng trúc thì lại gặp 1 cái hồ mọc đầy hoa thủy tiên thơm mát.
27 “Trình nha đầu, ngươi cũng tớiđây góp vui sao?” Mặt cương thi bay tới chụp lấy tay tôi, cười ha ha nói: “Ngươi ở đây thật đúng lúc, có thể xem ta cắt lông con chó râu dài.
28 “Mi xinh xắn thế này, mai sau lớn lên, không làm cho kẻ khác đau khổ, thì tự mình sẽ đau khổ, chi bằng chết sớm đi là hơn. Thế gian bớt được 1 chút phiền não.
29 “Oa, oa… Ta sợ quá, sợ chết đi được… Huhuhu…” Do quá sợ, cũng quá vui mừng, nên tôi mặc kệ trước mặt mình là ai. Tôi lao vào lòng người nào đó khóc ngất lên như 1 đứa trẻ.
30 Bởi vì tôi bị thương, cho nên Hoắc Đô không đi theo đoàn người Hốt Tất Liệt, phi ngựa nhanh về đại doanh đang đóng ngoài thành Tương Dương. Hắn mua 1 chiếc xe ngựa thiết kế có chút hơi bị không đơn giản quá.
31 “Trình sư muội!” Hoàng Dung đẩy cửa phòng đi vào. Trời tối, trong phòng lại không chong đèn, chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu vào phòng từ cửa sổ. Soi gọi nữa gương mặt nhợt nhạt của 1 người.
32 “Tiểu sư… muội… thay ta… thay ta chăm sóc… sư phụ… nói… nói… với người là… tha thứ, tha thứ cho ta, bất… bất tài…”“Phùng sư huynh, đừng nói nữa. để muội giúp huynh chữa thương.
33 “Tiểu Trình!”“Gì?” Tôi bực bội lên tiếng“Ta… ta chỉ muốn hỏi, có thể không ăn cái này nữa không?” Mỹ nam bước đến, đưa cái thứ xanh xanh tím tím vừa tanh vừa hôi đến trước mặt tôi e dè hỏi.
34 Trên phiến đá lớn, bên cạnh hai chữ “Kiếm mộ”, còn có hai hàng chữ nhỏ. “Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại vô địch thiên hạ, chôn kiếm chốn này. Ô hô! Quần hùng thúc thủ, trường kiếm dẫu sắc, còn có ích chi!” Dương Quá đọc to lên cho tôi cùng nghe.
35 Sau đó, đúng như trong nguyên tác. Dương Quá dưới sự thúc giục của “Điêu huynh” mà ngày đêm luyện kiếm dưới thác nước trong sơn cốc, hắn tuy cực khổ nhưng có thể luyện được 1 thân công phu.
36 “Sao ngươi lại muốn ta đi cùng ngươi?” Tôi thất thểu rời khỏi sơn cốc cùng Dương Quá, đi trên đường, không nhịn được, nên lên tiếng hỏi. “Tiểu Trình…” Dương Quá đang đi đột nhiên đứng lại, làm tôi đâm sầm vào lưng hắn.
37 “Cứu bọn ta làm gì? Chẳng phải nói, muốn báo thù cho sư huynh sao?” Hoắc Đô nhìn tôi cười nói, giọng nói của hắn mới hờ hững lạnh lùng làm sao, cứ như chúng tôi là những người xa lạ, chưa từng gặp gỡ, chưa từng quen biết.
38 “Tiểu Trình!” Chỉ thấy trước mắt đột nhiên tối sầm. Tôi đã bị nhốt vào bên trong chuông với Tôn Bất Nhị mất tiêu rồi. “Tiểu Trình, nàng có sao hay không? Mau trả lời ta.
39 “Ngươi nói gì?”“Đi thôi!”“Hoắc Đô, ngươi nói như thế là có ý gì? Ngươi đúng lại, mau nói rõ cho ta biết. ” Tôi khó hiểu đuổi theo Hoắc Đô rời khỏi Trùng Dương cung.
40 Lửa cháy càng ngày càng lớn, những tán cây to bị lửa thêu cháy đứt lìa khỏi thân cây, rơi xuống đất ầm ầm, khói bụi bốc lên mịt mù, tàn lửa bay tứ tán.