21 CHƯƠNG 21. CHÚ MUỐN THEO ĐUỔI CƯNG
Một màn thổ lộ của tiểu lưu manh khiến cho Mộ Dung Cương cảm thấy rất hỗn loạn, mãi cho đến tiệc tối mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại.
22 CHƯƠNG 22 NÊN LÀM QUÂN TỬ HAY LÀ TIỂU NHÂN?
Màn đêm buông xuống.
Sóng biển không ngừng lao xao vỗ vào bờ, những con sóng liên tục ập vào giống như một đứa bé bướng bỉnh, cứ lập đi lập lại một động tác, mãi mà không chịu dừng lại.
23 CHƯƠNG 23. CAO TRÀO TRƯỚC!
Nóng, nóng quá.
Phóng nhãn nhìn khắp bốn phía, tất cả đều là một mảng màu xanh rì. Dưới ánh mặt trời chói chang, tản mát ra một loại hương khí nhẹ nhàng dễ ngửi.
24 CHƯƠNG 24. NGAY CẢ NGƯU LANG CŨNG KHÔNG THỂ ĐỐI XỬ NHƯ VẬY!
Nguyên lai dục tiên dục tử chính là như vậy a?
Mộ Dung Cương sau khi phóng thích giống như bị rút đi xương cốt, cả người xụi lơ, đầu óc trống rỗng, chỉ lặng yên cảm nhận lại khoảnh khắc mà y bị mất khống chế kia.
25 CHƯƠNG 25. MÊ HOẶC KHÔNG THỂ CỰ TUYỆT!
Tại khách sạn bên bờ biển này, thức ăn đều mang phong cách ẩm thực Quảng Đông, điểm tâm sáng vẫn cung cấp đến tận hai giờ chiều mới ngưng.
26 CHƯƠNG 26 LƯU MANH ĐÙA GIỠN CŨNG LÀ CÓ CHỪNG MỰC
Mộ Dung Cương cảm thấy tiểu lưu manh rất có khả năng đã âm thầm hạ độc lên người y, nếu không sao y có thể làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy chứ?
Buổi chiều, đầu tiên là y cùng Đường Mộ Dương đứng ở trong rừng cây, vừa nhàn thoại, vừa ── hôn môi.
27 CHƯƠNG 27. ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ VITAMIN !
Mặc dù bữa tiệc lãng mạn dưới ánh nến không hề có như mong muốn của tiểu lưu manh, hai người vẫn là cùng nhau ăn tối.
28 CHƯƠNG 28. PHẦN THƯỞNG CHO SỰ NGOAN NGOÃN?
Mộ Dung Cương lắp bắp giải thích “vitamin” kia rốt cuộc là cái thứ gì, xấu hổ đến mức muốn đào hố tự nhảy vào.
29 CHƯƠNG 29. CHÚ MUỐN LIẾM CHO CƯNG KHÓC!
Tiểu lưu manh nói quả không sai, thứ bác y đưa cho quả thật là hàng xịn.
Chỉ mất có vài phút, Mộ Dung Cương đã bắt đầu cảm giác được viên thuốc trong cơ thể bắt đầu có tác dụng.
30 CHƯƠNG 30. THỊT ĐẾN MIỆNG SAO CÓ THỂ NHẢ RA?
Lời nói của đàn ông ở trên giường có thể tin không? Đương nhiên không thể.
Cho nên, Mộ Dung Cương nói hận không chút uy hiếp đến tiểu lưu manh, ngược lại làm cho hắn cảm giác như là một loại tình thú trên giường, ra vẻ kinh hỉ mở to hai mắt,“Cái gì? Cưng yêu tôi hở? Tiểu Cương, nguyên lai cưng đối với tôi tình thâm như vậy? Chú hai thiệt là rất cảm động nga !”
Mộ Dung Cương bó tay rồi, với cái da mặt còn dày hơn tường thành của tiểu lưu manh, giương cờ trắng đầu hàng.
31 CHƯƠNG 31. XEM……GV?
Trong khách sạn, khi phòng Mộ Dung Cương đúng là xuân tình vô hạn thì ở mấy phòng cách đó không xa, một vài chuyện không nên xảy ra đã âm thầm xảy ra.
32 CHƯƠNG 32. TỪ NAY VỀ SAU QUY CỦ MỘT CHÚT CHO TÔI!
Nhân sinh luôn như vậy, tràn ngập đủ loại khả năng mà bản thân không thể tưởng tượng được.
Mộ Dung Cương không biết là nên đi chúc mừng Kì Khang Chi hay là nên rơi lệ đồng tình với Hà Hải Trừng.
33 CHƯƠNG 33. BỊ BUỘC KẾT HÔN
Khi xuống máy bay so với lúc lên còn náo nhiệt hơn, bởi vì có người đến đón.
Mộ Dung Liệt vóc dáng nhỏ nhất, nhưng lại chen được lên trên cùng, bám lấy lan can nhoài người ra ngoài không rơi xuống, từ xa thấy Mộ Dung Cương liền dùng sức ngoắc, dường như sợ anh mình không nhìn thấy, còn la to,“Anh! Anh!”
Lần đầu tiên Đổng Uyển Khanh, Cốc Tâm Dương bọn họ nhìn thấy tiểu yêu nghiệt của Mộ Dung gia, ấn tượng đầu tiên rất là tốt, một thiếu niên nhỏ bé xinh xắn, đáng yêu, so với Mộ Dung Cương còn xinh đẹp hơn vài phần.
34 CHƯƠNG 34. CẦU ĐƯỢC Ở CHUNG
Khi nhìn thấy Mộ Dung Cương cư nhiên lắc đầu cự tuyệt kết hôn, tiểu lưu manh lập tức xù lông, cũng không quản xem có bao nhiêu người đang có mặt, liền đập bàn, tức giận rống,“Uy, em có ý gì hả? Giường cũng đã lăn lên rồi, còn không chịu kết hôn? Em muốn gì hả? Xem lão tử là ngưu lang à?!”
Tuy rằng mọi người đều biết khả năng bọn họ đã xảy ra quan hệ đến 99%, nhưng khi thực sự nghe thấy chính miệng tiểu lưu manh nói ra thì vẫn là có chút bối rối nói không nên lời.
35 CHƯƠNG 35. CÓ PHẢI DO LÀM NHIỀU KHÔNG?
Trời đang sáng sủa đột nhiên tối sầm lại, mưa đổ xuống như trút nước, những giọt nước mưa vui vẻ rơi tí tách bên ngoài cửa sổ thủy tinh, giống như những tiểu yêu tinh nghịch ngợm, chớp chớp đôi mắt nhỏ tươi cười với người con trai trẻ đang nhăn nhó mặt mày ở bên trong phòng.
36 CHƯƠNG 36. CÀNG THÊM KÍCH THÍCH?
Mưa, càng lúc càng to.
Từ những hạt mưa nhỏ rơi tí tách, càng lúc càng gia tăng, hòa quyện lại với nhau, bao phủ cả đất trời.
37 CHƯƠNG 37. TÔI ĐANG CÂU DẪN CON TRAI ANH!
Bé con đầu bóng lưỡng bị bộ dáng hung thần ác sát của tiểu lưu manh khiến cho sợ hãi, nhìn ra phía sau hắn, thấy anh viện trưởng từ trước tới nay mặc dù không phải là hòa ái dễ gần nhưng dù sao cũng là người quen, thế là lập tức chui qua người Đường Mộ Dương chạy tọt vào trong phòng, bổ nhào vào lòng Mộ Dung Cương, mím mím môi quay đầu lại nhìn tiểu lưu manh, có vẻ rất là kinh hoảng.
38 CHƯƠNG 38. THƯỞNG CHO MỘT NỤ HÔN,
Không biết vì sao, cơn mưa phiền phức ngoài cửa sổ đã dừng lại, bầu trời đêm sau cơn mưa trong vắt như được tẩy rửa, mặt trăng đã xuất hiện, tỏa ánh sáng dìu dịu xuống mặt đất.
39 CHƯƠNG 39. LUYẾN TIẾC EM!
Một nụ hôn nhẹ khiến cho tiểu lưu manh giật mình, lập tức nhanh chóng xoay người đem đối phương đặt dưới thân, liếm liếm môi, nở nụ cười đầy lưu manh,“Tiểu Cương, anh đối tốt với em như vậy, em rất hạnh phúc đúng không?”
Mộ Dung Cương thầm hô không xong, ánh mắt tỏ vẻ chột dạ, “Hôm nay đủ rồi, ngủ!”
“Ngô…… Cưng đủ nhưng anh đây thì không.
40 CHƯƠNG 40. BUỒN NÔN……
Bên người thiếu đi một người, chợt cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên lạnh lẽo.
Tiểu lưu manh rời đi gần một tháng, nhưng mà Mộ Dung Cương chẳng những không có quen được một chút, ngược lại lại còn càng ngày càng không quen.