21 - Đình Linh? Sao cậu lại ở đây? Cô nhíu mày, nắng thật chói và dường như mỗi ngày càng gắt hơn, sắp tốt nghiệp rồi. Cô đang đi dạo theo con đường cũ đến khu vườn nhỏ sau vườn, lại đập vào mắt cô là Đình Linh, cậu ta nằm dài trên ghế đá, tay vắt lên trán, ánh sáng mặt trời len lỏi qua các kẽ lá từ cái cây phượng phía trên chiếu nhẹ lên gương mặt cậu con trai tuổi mới lớn, đẹp như tạc tượng.
22 Cô nặng nề bưng từng chồng sách dày cộm đặt lên bàn, anh đứng ở gần cửa sổ, tựa người vào tường nhìn cô kệ nệ, nhấp những ngụm café đen đặc cô pha, anh cười trêu chọc.
23 - Gia Huy, dậy không thì bảo?- Một chút nữa, một chút nữa mà. . . - Cái thể loại giám đốc gì thế không biết, anh có chịu dậy không?- Bố bảo anh nên đi muộn một chút để nhân viên cảm thấy thoải mái mà - Anh nói, tay ôm chặt chiếc gối.
24 * Chú thích:Huyết nguyệt - 10 năm mới có một lần, là đêm mà các hồn ma không thể nào siêu thoát được quay về nhân gian để tụ họp gặp lại người thân. Là lễ hội của loài yêu tinh và thụ tinh, còn có cả loài Tiên linh.
25 - Gia Huy? Anh đang ở đâu? - Cô trong chiếc áo full lệch vai và chiếc váy dài đến gót, đi xuống cầu thang, giọng ngái ngủ. Bây giờ mới 3h sáng mà dậy đã ko thấy anh đâu.
26 - Ai đây nhỉ, ai mà ôm chặt thế này nhỉ? - Giọng nói cô nhẹ nhàng, thì thầm vào tai anh- Ai thế nhỉ, ai mà nằm trong tay anh thế nhỉ? - Anh cũng trêu ghẹo, tay ôm cô chặt hơn- Quen kô mà ôm thế kia nhỉ? - Cô cho tay vào trong chiếc áo anh nghịch ngợm- Có lẽ là có.
27 Căn phòng thủy tinh vẫn lạnh lẽo, phảng phất mùi việt quất và mùi chelry nhẹ nhàng thơm phức. Cô gái với mái tóc đỏ dài đứng trước cửa sổ lớn sao thật cô đơn đến lạnh lẽo, mặc kệ những luồng khí lạnh đang thi nhau cố gắng luồn lách qua tấm cửa nhưng bị tấm kính ngăn lại.
28 - Nhi Nhi, xem anh đưa về cái gì này - Anh gọi lớn, vui sướng, nhưng không hiểu sao cảm thấy thật bất an và muốn nhanh chóng được thấy cô ngay lập tức.
29 Anh cầm máy gọi cho Vũ, chờ thật lâu thật lâu vẫn không có ai nhấc máy, điều đó khiến anh bực mình không thôi. Rủa thầm trong miệng mấy câu " mẹ kiếp" thì bên kia mới chịu bò dậy bắt máy.
30 Nửa đêm. Khi vầng trăng ngoài cửa sổ vốn vẫn nấp mình sau những đám mây đen lớn, lại bắt đầu ló mặt, soi sáng cả một khu vườn bên dưới căn biệt thự thủy tinh ở giữa Hà Thành, luồn vào qua khe cửa sổ rồi lại bò lên chiếc giường hình tròn ở chính giữa căn phòng.
31 Tiếng nước tý tách chậm rãi vang lên một cách không có quy tắc, rất dễ khiến người ta có cảm giác sợ hãi lại có chụt ngượng ngùng. Cảnh vật được bày trí theo phong cách cổ điển, những chiếc đèn bé tý màu vàng nhạt được thắp sáng cả tường trần bên trên nhà tắm.
32 Na Na kì thực rất bất ngờ với quyết định của hai đứa trẻ nhà mình, Bà cũng không dài dòng mà chuẩn bị thật tốt một lễ đường ở cạnh bờ biển theo ý của Jenny.
33 - Gia Huy, em đau quá. . . Gia Huy. . . - Cô gọi một cách yếu ớt, tiếng nói đứt quãng khiến cho anh đang ôm cô cũng phải tỉnh giấc, nhìn cô đang ôm bụng liền nghĩ ngay chỉ một kết quả, rằng cô sắp sinh rồi.
34 - A. . . A. . . - Trong căn phòng lại có một tiếng thét thất thanh vang lên, nghe sao mà bi thương đến thế, thông khổ đến thế, làm cho người ta thật đau lòng, nhất là đối với những người thật lòng thương yêu chủ nhân tiếng thét đó.
35 _ 9 năm sau _- Anh có thể cho tôi biết vì sao bao nhiêu năm như vậy anh vẫn độc thân được không? Đây chính là một câu hỏi của những thính giả chương trình - Đấy là câu hỏi của người dẫn chương trình thời sựIm lặng một hồi lâu, Hoàng Gia Huy trước ống kính như liên tưởng đến một điều gì đó không rõ khiến cho MC có phần bối rối vì câu hỏi vô duyên của mình.
36 - 7:30 sáng - Chủ Nhật -Không khí ngoài trời có chút nực nội của những ngày đầu mùa Hạ. Ánh nắng buổi sáng không quá gay gắt, nhưng quả thật với khí trời như thế đúng là chẳng dễ chịu chút nào.
37 " Chồng, chờ em với. . . . " - Cô thều thào, người cô đau nhức vì những vết thương, chân vì bước qua những bụi gai khiến nó vướng khá nhiều máu, trời ạ, cô đau quá, cô chịu không nổi nữa rồi.
38 - Chào chị, Thùy Nhi - Trong phòng cô, không biết từ đâu chui ra 2 cô bé tóc vàng chừng 8-9 tuổi, giống nhau từ ánh mắt đến cả điệu cười. Một lãnh khốc - vô tình nhưng lại mang trái tim nóng như lửa.
39 Lúc không có cô ở bên, Anh Quân vừa sinh còn quá nhỏ, mấy ngày liền con cứ gọi mẹ khiến anh lòng đau như cắt. Anh lại hiểu không có cô ở bên, thật tệNhưng lúc con đói anh lại lật đật đi pha sữa cho con, giống như cô dạy anh lúc trước.
40 Cô nhớ lúc ấy, cái lúc mà cô biết Địa Ngục là gì. Cô là yêu, sao lại có thể lên thiên đường được chỉ? Cô tự cười với ý nghĩ của mình, bước từng bước về phía cửa lớn.