41 Còn vài hôm nữa là đến ngày diễn ra đại hội, Võ Thanh dành ra vài ba tiếng chỉ bảo Bạch Tân Vũ, đặc biệt dạy thêm cho cậu về thời tiết, tốc độ gió, cách tính đường đạn, và kể cả những kiến thức không được truyền tay trong quân đội, Bạch Tân Vũ cũng không ngốc, dù chẳng muốn học những thứ này tí nào, nhưng vì muốn thắng Du Phong Thành, cậu đành phải xách mông lên học, thậm chí lúc cho heo ăn cũng lôi sách về đường đạn ra nghiên cứu, tinh thần học tập chăm chỉ của Bạch tiểu gia phải nói là chỉ có một lần trong đời mà thôi.
42 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Tân Vũ được mọi người xúm xít xung quanh, phục vụ khăn mặt và nước uống, cảm giác làm một anh hùng chiến thắng trở về khiến cậu vui sướng không tả, cậu hớn hở kể lại những phát bắn xuất sắc của mình vừa rồi cho mọi người nghe, đắc ý không sao kể xiết, chỉ hận không thể gọi điện thoại báo tin vui cho ba mẹ và anh họ biết ngay tức khắc! Bạch Tân Vũ đột nhiên nhớ ra việc Du Phong Thành đã đáp ứng cậu, nếu cậu thắng, hắn sẽ xin một tháng nghỉ phép cho cậu!
Nghĩ đến việc này, Bạch Tân Vũ ngồi không yên, bắt đầu dáo diếc chung quanh tìm Du Phong Thành.
43 Sáng sớm mùng hai, Du Phong Thành và Bạch Tân Vũ lưng vác hành lý, ngồi xe đến sân bay quân dụng, Bạch Tân Vũ lần đầu nhìn chiếc máy bay quân sự màu xanh to đùng trước mắt, cực kì thích thú reo lên, “Ôi trời ạ, ngầu quá.
44
“Mẹ em lo cho anh nên đã gọi hỏi nhà nội anh xin địa chỉ, nhưng em không cho bà đến, em nghĩ chắc anh muốn đánh em, nè, cho anh đánh đã luôn đó. ”
Giản Tùy Anh dường như vẫn chưa hết sững sờ, đại khái là vì sự xuất hiện đột ngột của Bạch Tân Vũ và sự thay đổi đáng kể của cậu, thành thử chưa thấy hắn nổi giận gì cả.
45
Bạch Tân Vũ nhắn: Du Phong Thành?
Bên kia cũng nhanh chóng trả lời: Chứ còn ai?
Bạch Tân Vũ nghĩ thầm, tên này chơi Tam Tự Kinh (ba chữ) nhiều quá sinh nghiện rồi, ông đây cũng giỏi văn lắm nhá, đoạn nhắn lại: Khó mà nói.
46 Bạch Tân Vũ đẩy tay hắn ra, “Đã bảo không mà, cậu…” Đang nắm lấy tay Du Phong Thành, đột nhiên cậu chạm vào một nơi ẩm ướt, cúi đầu nhìn, là máu, cậu hốt hoảng kéo tay áo Du Phong Thành lên, thấy máu chảy xuống từ bắp tay, “Sao, sao lại như thế này?” Du Phong Thành mặc áo lông màu đen, hơn nữa trên đường lại ít đèn, cậu chẳng hay biết hắn bị thương, bây giờ nghĩ lại, Du Phong Thành chính là người đã cản đòn cho cậu và Tùy Anh hồi lúc nãy.
47 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Tân Vũ sừng sừng sổ sổ đáp: “So với cậu thì da mặt ai mà chẳng mỏng.
48
Bạch Tân Vũ trợn trắng mắt, “Có giỏi thì xông vào giết tôi đi này. ”
Du Phong Thành siết cằm cậu lúc lắc, “Đừng đắc ý, sớm muộn gì cũng chơi chết anh.
49 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì đường xá xa xôi lại xóc nảy, lúc ngồi trên xe cả người đều không thoải mái, Bạch Tân Vũ tựa vào ghế chợp mắt, thực ra cơ bản đâu có ngủ được.
50 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Du Phong Thành quay mặt đi, trầm giọng nói: “Anh nghĩ như vậy cũng phải lúc rồi đấy.
51 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Tân Vũ kinh ngạc nói: “Tiểu đội trưởng, cậu thật sự muốn đi?”
Trần Tĩnh gật đầu, “Báo Tuyết đại đội là mục tiêu của rất nhiều quân nhân, cũng có nghĩa cuộc sống ở đó sẽ hoàn toàn khác, vốn tôi một lòng muốn đi học trường quân sự, nhưng giờ không đi được nữa, Hoắc Kiều lại vài lần mời tôi, tôi thật sự động lòng, cho nên tôi nghĩ thử đi xem sao.
52
Vào phòng, Bạch Tân Vũ nhào ngay lên giường, dùng lực giãn gân giãn cốt, “Chỗ này ấm hơn núi Côn Lôn, cũng không khô như trên đó, thoải mái quá đi. ”
Phùng Đông Nguyên cười nói: “Dù sao Khố Nhĩ Lặc cũng là một thành phố lớn, lúc nào rảnh chúng ta ra ngoài đi dạo chút nhé.
53 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước mặt Đại Hùng, Bạch Tân Vũ không thể để lộ ra phản ứng gì quá mãnh liệt, liền nói: “Tôi hơi mệt một chút, muốn tắm rửa rồi đi ngủ sớm, ngày mai gặp nhá.
54 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trưa hôm đó lúc Bạch Tân Vũ trở về phòng, Phùng Đông Nguyên cùng Đại Hùng còn đang ngủ say như chết, trong phòng mùi rượu xốc lên tận óc, cậu nhanh chóng mở cửa sổ, lột quần áo cùng giày của Phùng Đông Nguyên ra rồi nhét cậu ta vào trong chăn, lúc này Phùng Đông Nguyên đột nhiên tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn cậu.
55 Mấy người vừa đi ra khỏi văn phòng, đã mồm năm miệng mười bàn tán, Đại Hùng cười to nói: “Tui biết ngay kiểu gì cũng có tui mà, ối chà, đúng là có hơi lo thiệt nè.
56 Các binh sĩ bị trói đều dần dần tỉnh lại, bọn họ cũng không ngờ được sau bữa tiệc bên lửa trại nhiệt tình tối qua lại ngay lập tức bị đối xử như vậy, nhất thời đều ngơ ngẩn.
57 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Tĩnh nhẹ giọng nói trong vô tuyến điện: “Tân Vũ, tiếng thở của cậu quá lớn.
58 Dưới sườn dốc Bạch Tân Vũ lặng lẽ bò về phía trước, vừa khéo ở phía trên rễ cây mọc dày, che khuất thân thể cậu, Bạch Tân Vũ cảm thấy kẻ địch rất có khả năng đang ở không xa phía trên, cậu do dự có nên ngẩng đầu hay không, vừa quyết định đứng lên, đã có người lập tức bổ nhào trên người cậu, đoạn, hai tiếng súng “đoàng đoàng ” vang lên, có người bắn bọn họ.
59 Nước kia lạnh đến thấu xương, trong nháy mắt kích thích đại não bọn họ trở nên thanh tỉnh, nước lạnh đổ vào yết hầu, chảy vào trong dạ dày, tựa như khiến toàn bộ thân thể cùng đông cứng, nhưng cả bọn vẫn uống như phát dại, cảm giác tế bào khô héo trong thân thể đều sống dậy.
60
Ánh mắt Du Phong Thành lạnh băng, khiến người ta không rét mà run, hắn vừa muốn mở miệng, Trần Tĩnh đã phẫn nộ quát: “Câm miệng, ngậm miệng hết lại cho tôi!”
Cả bọn im lặng trong phút chốc.