21 "Phốc", trường tiên còn cách gáy Nhâm Tiêu Dao khoảng nửa thước thì không thể tiến thêm chút nào, một cái Quy Giáp Thuẫn do linh khí ngưng thành đột ngột xuất hiện ngăn nó lại.
22 Nhâm Tiêu Dao ngồi bật dậy trên giường. Ngày mai Phiêu Miểu Lâu sẽ phải khai trương rồi, nếu lúc mình bưng thức ăn mà đeo bốn túi trữ vật thì huênh hoang quá, còn có thể lộ bí mật nữa.
23 Nhâm Tiêu Dao há mồm trợn mắt nhìn lão đầu đang nhảy múa tràn đầy sinh lực, liền hiểu ra đã bị lão chơi xỏ một vố rồi. Cả người hắn run run, chỉ tay vào lão đầu nói, “Ngươi, ngươi chơi ta…”
“Ta gạt ngươi thì sao nào? Không phục hả? không phục ta đánh chết ngươi?” Lão đầu nói một câu khiến Nhâm Tiêu Dao cứng họng không đáp trả được.
24 Thật ra thì có một số vấn đề rất đơn giản, chẳng qua là Nhâm Tiêu Dao và Lý Phì vốn không có nhiều kinh nghiệm tranh đấu, trước kia cũng chỉ vận dụng công pháp để xào nấu mà thôi.
25 Một tiếng “Đến đây!” vang lên, bóng người Nhâm Tiêu Dao đã xuất hiện ở một bàn ăn ở lầu ba, trên tay hắn cách không nâng bốn bát thức ăn, hai vò rượu.
26 Bốn người tới Phiêu Miểu Lâu đều là cao thủ, người cầm đầu tên là Lịch Hoành Sơn, tu vi đã đạt đến Đạo Cơ Hậu Kỳ. Bốn người này mới trở về từ Yêu Thú Lĩnh, bọn họ đã tìm được chỗ vợ chồng Vương Thành bỏ mình ở Thiết Bích Sơn.
27 Tay Nhâm Tiêu Dao lại run lên, nhìn vào hai gò má đỏ ửng của Liễu Ảnh, hắn rốt cục đã hiểu được vì sao sắc mặt nàng lại đỏ lên như thế. Cái lão khọm già mà không nghiêm kia lại đi nói chuyện này với một cô bé mới mười một, mười hai tuổi, nàng ta không đỏ mặt mới là lạ.
28 “A…” Nhâm Tiêu Dao hét lên một tiếng thảm thiết, hai tiếng, ba tiếng…
Mấy tên đệ tử đứng quan chiến bên cạnh lần lượt lau mồ hôi lạnh trên trán. Ác độc! Thật quá ác độc! Nếu Lão Tông chủ chỉ đâm vào mông của đại sư huynh thì cũng chẳng có gì phải nói nhưng chọc đít thì đúng là quá đáng rồi.
29 “Ừ. ” Nhâm Tiêu Dao gật đầu, “Phiêu Miểu Lâu chúng ta trước hết phải chú ý việc nhất định phải thu linh thạch trước, nguyên tắc này không thể phá, vì trước kia đã có người ăn uống xong liền phủi đít bỏ đi rồi.
30 Hắn nhắm hai mắt lại, ngưng tụ ra một giọt linh lực nữa, mang tâm lý được ăn cả ngã về không quẳng nó vào thức hải. Nhâm Tiêu Dao quyết định mạo hiểm, bởi hắn hiểu rõ rằng con đường tu chân vốn cửu tử nhất sinh, hắn có thể không mạo hiểm nhưng sẽ bị dừng mãi ở Dưỡng khí cấp năm, vẫn mãi bị lão đầu khinh thường, sẽ bị những người khác trong môn phái sỉ nhục, sẽ không nhận được lượng lớn linh thạch.
31 Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi lên khung cửa sổ, Nhâm Tiêu Dao từ trong tu luyện tỉnh lại, cầm theo dao phay chạy băng qua sân, toàn lực chạy về hướng bờ sông.
32 Nhậm Tiêu Dao bĩu môi, cũng không nói lời nào. Tên Tam sư đệ này đầu óc đúng là chậm tiêu, lời nói đùa với nói thật mà cũng không phân biệt được.
Đem tất cả các món ăn đặt lên khay, hắn bất đắc dĩ lắc đầu: “Chuyện này ngươi tự mình mà nghĩ đi.
33 Tử Y phường thị quả thực là phường thị lớn nhất của Lam Hoa tinh, ở giữa sơn cốc là một nhánh sông, ven hai bờ sông là một khu vỉa hè gọn gàng dài vài trăm mét, còn ở hai bên sơn cốc là các tòa lầu các, mỗi lầu đều là một cửa hàng.
34 Mặc pháp bào Thiên Lam vào, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi Tử Y Các, trong lòng Nhâm Tiêu Dao vô cùng thoải mái, tuy không có được mỹ nữ nhưng chơi trò mập mờ quả thực không tệ?
Mua pháp bào xong còn thừa cần mua ngay Song Vân Ngoa và đan dược.
35 Mua bốn mươi viên Hoàn Khí Đan, lố hàng đựng trong bốn bình ngọc, có giá bốn trăm linh thạch. Hắn mua ba viên Tật Bạo Đan, giá bốn mươi lăm linh thạch, lại còn mua năm hạt Sinh Cơ Đan, giá năm trăm linh thạch.
36 Tiếng ồn ào trong tửu lâu chợt tắt, khách nhân ở lầu ba ai ai cũng quay đầu nhìn Nhâm Tiêu Dao.
“Tên bại gia tử này là ai vậy? Ít nhất cũng phải một.
37 Chẳng qua dù bị bốn người kia bao vây thì Nhâm Tiêu Dao cũng chẳng buồn quan tâm, tốc độ của mình cũng không phải mấy người bọn hắn có thể so sánh được, nhất là vị huynh đài ngu ngốc trước mắt này đây, chỉ cách mình có hai mươi mét, không phải đang chờ mình cầm thái đao đến chém hắn chứ?
Với thái độ chẳng thèm quan tâm, hắn nhìn tên trung niên chặn trước mặt nhàn nhạt hỏi: “Đạo hữu cản đường tại hạ là có ý gì đây?”
“Ý gì?” Tên trung niên hoàng bào nhìn Nhâm Tiêu Dao giống như cười mà không phải cười rồi nói: “Ngươi là tiểu nhị của Phiêu Miễu Lâu a? Ha ha, vậy mà lại đến Tuý Tiên Lâu của chúng ta tiêu phí một buổi, xem ra Phiêu Miễu Lâu các ngươi định chen chân vào Tử Y phường thị phải không?”
Việc đối phương biết rõ lai lịch của mình thì Nhâm Tiêu Dao cũng không có vẻ bất ngờ, mỗi ngày ở Phiêu Miễu Lâu, nếu mình không gặp qua hai trăm thì cũng một trăm người tu đạo, đa số mọi người đi vào Yêu Thú lĩnh đều phải đi ngang Hàng Yêu trấn mà nơi này thì náo nhiệt như một cái chợ bán thức ăn, vì vậy nếu bọn hắn mà không biết mình là ai thì mới là quái lạ.
38 “Tiểu tử nói rất đúng. ” Đột nhiên bên tai Nhâm Tiêu Dao truyền tới một giọng nói còn kèm theo tiếng vỗ tay. Chẳng qua nghe người ta vỗ tay thì Nhâm Tiêu Dao chỉ thấy như bị sét đánh.
39 Lúc Nhâm Tiêu Dao chuẩn bị lặp lại chiêu cũ để tránh khỏi Hà Minh thì pháp khí màu tím đột nhiên phát ra Kim Duệ chi khí một cách mãnh liệt, quan trọng hơn là cái đoản kiếm này đang ở trước mặt hắn.
40 Pháp bào của Hà Minh vỡ tan, linh khí hộ thể tan rã khiến khí huyết hắn đảo lộn, uy lực của Linh Lực Bạo càng làm cho thương thế của hắn thêm nặng, lúc chưa rơi xuống đất đã phun một ngụm máu, sau khi rơi xuống hắn còn phun thêm ba ngụm nữa.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Đam Mỹ, Dị Giới
Số chương: 50