Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Ngạo Chương 777: Đời Người Mới Gặp Lúc Ban Sơ (thượng).

Chương trước: Chương 776: Tới Lôi Âm Tự.



Nói xong Tam Huyễn đi qua oán hận trảo một cái, chộp nát toàn bộ hoa mai nở rộ này, thế nhưng trong nháy mắt cây hoa mai này dần dần lại lớn lên nở ra, đóa hoa vẫn cười đón gió dưới bích họa này như trước, đẹp mê hồn.

Phương Chính tiên sinh lắc đầu, mọi người tiến vào trong đại điện của Lôi Âm tự này, nơi này thực sự là nhân viên thưa thớt, dọc đường đi Dư Tắc Thành chỉ nhìn thấy hơn mười Hòa thượng, tự viện lớn như vậy người ở rất thưa thớt.

Thế nhưng những Hòa thượng này, toàn bộ tu vi không thấp, phần lớn đều là cảnh giới Kim Cương, cao thủ như mây.

Tiến vào đại điện, chỉ thấy trên đại điện có mấy người đã ở đây, bọn họ hoặc ngồi hoặc đứng, đều ở đây đợi.

Ba người tiến vào, trong đó có mấy người nhìn thấy Phương Chính liền đi tới chào hỏi. Phương Chính lần lượt đáp lại, lần lượt giới thiệu từng người cho Dư Tắc Thành.

Ở trong đại điện này còn có bốn người, trong đó một người toàn thân mặc đạo bào trắng, đội một chiếc nhật nguyệt đạo quan màu trắng, sắc mặt trong trắng lộ xanh, chỉ có một cặp mắt lộ tinh mang, chân đi Bạch Mang Lữ Tổ hài, tóc đen râu đen, thân khoác đạo bào, đạo quán màu trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, có chút cảm giác phiêu hốt như tiên.

Phương Chính giới thiệu:

- Đây là Lệ Không Chân Quân, chưởng giáo Hư Vô Phiêu Miểu tông.

Dư Tắc Thành lập tức sắc mặt cả kinh, hắn không ngờ là Lệ Không Chân Quân chưởng môn Hư Vô Phiêu Miểu tông, cũng chính là sư phụ của Lôi Vạn Quân, hắn khống chế Hư Vô Phiêu Miểu tông thế lực khổng lồ, không ngờ có thời gian này đến đây tụ hợp. Nguyên Trần Thượng Sư này quả nhiên không đơn giản nha.

Phương Chính tiên sinh giới thiệu người thứ hai, người đó đầu đội thanh vân quan, râu năm chòm màu xám dài tới ngực, đạo bào màu xanh nhạt không có bất luận tiêu ký rõ ràng gì, pháp ngoa cũng bình bình thường thường, ngũ quan đoan chính, lại khinh dật phiêu sái, làm cho người ta nhìn thấy liền có một trận cảm giác dễ dàng thoải mái ào ào mà đến.

Thế nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện phía sau vai hắn luôn có một cỗ tử khí quan thân rất nhạt, giống như nhìn không rõ, thế nhưng lại cảm giác được rõ ràng, tiên khí mơ hồ bay ra, làm cho người ta không bao giờ cho rằng hắn là một người tu tiên bình thường nữa.

Khí tức này không ngờ đã đạt tới cảnh giới thần hư hình hư hồn diệc hư; thần tụ khí tụ thể tức tụ, tử khí (khí tím) quán đỉnh, nhất khí xuyên vân.

Phương Chính tiên sinh nói:

- Đây là Nhất Nguyên Chân Quân tông chủ Tử Khí Đông Lai tông.

Dư Tắc Thành nhìn hắn một cái, nhất thời cả kinh. Tử Khí Đông Lai tông này chính là đại địch của Hiên Viên Kiếm Phái, lần đại chiến trước suýt chút nữa đã diệt môn bọn họ, về sau không biết bọn họ đã cống hiến bảo vật gì, mấy người lão điên mới đình chỉ công kích, không có diệt môn môn phái này.

Nhất Nguyên Chân Quân kia nhìn Dư Tắc Thành, trong mắt bỗng chốc mang theo cừu hận, mặc dù Phương Chính tiên sinh không có giới thiệu, những hắn biết Dư Tắc Thành là ai.

Phương Chính giới thiệu đến người thứ ba, người đó đầu đội Kim Hạc Triển Sí quán, thân khoác Tiên Thanh Đạo Chủ bào, lưng đeo Xích Anh Tử Lưu Tô, là một đạo nhân dáng vẻ nhàn nhã. Hai hàng lông mày màu tím, tròng mắt cũng màu tím. Nhưng chuyện làm người khác kinh ngạc chính là trên đỉnh đầu chừng ba thước cũng có khí tím lưu chuyển, trông vô cùng nổi bật, khiến cho người ta nhìn thấy khó có thể quên.

Phương Chính nói:

- Đây là Không Dung Chân Quân tông chủ Chư Nhược Không Vô tông.

Sau đó giới thiệu với ba người:

- Đây là Diệt Độ Chân Quân Hiên Viên Kiếm Phái.

Lệ Không Chân Quân hừ lạnh một tiếng, coi như chào hỏi. Nhất Nguyên Chân Quân không thèm để ý, chỉ có Không Dung Chân Quân thi lễ chào hỏi.

Dư Tắc Thành tiến lên thi lễ, hai người nhìn nhau cười, coi như làm quen.

Trong đại điện còn có một người, một thiếu niên bạch y bạch bào, thế nhưng thiếu niên cao ngạo không gì sánh được, không để mọi người vào mắt, Phương Chính tiên sinh cũng không giới thiệu hắn.

Mọi người ở cùng một chỗ nói chuyện, mọi người trò chuyện thật vui vẻ, những người này đến đây ít nhất một hai lần đều vô cùng quen thuộc. Trong đó có người hỏi Dư Tắc Thành đến làm người ngăn cản thứ mấy, Dư Tắc Thành nhất thời không biết đối đáp thế nào.

Phương Chính tiên sinh nói với Tam Huyễn Thiền Sư:

- Tam Huyễn, Diệt Độ Chân Quân đến đây cũng không phải giống như chúng ta, hắn tới cầu kiến tiên sư, không biết Nguyên Trần Thượng Sư có thời gian hay không, gặp mặt một chút?

Phương Chính chậm rãi nói ra ý đồ của Dư Tắc Thành. Tam Huyễn nghe nói như thế, sắc mặt lập tức biến đổi, nói:

- Đây là lúc nào rồi, còn làm chuyện này, cho dù sư phụ ta có thể gặp cũng sẽ không gặp.

Lời này nói ra, chỗ sâu trong đại điện liền có người truyền âm nói:

- Là vãn bối của cố nhân ta, mau mau tiến vào.

Thanh âm này vô cùng Hòa ái, chính là tiếng của Nguyên Trần Thượng Sư. Tam Huyễn oán hận nói:

- Không phải hỗ trợ, ngược lại là thêm phiền, đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp sư phụ của ta.

Nói xong, dẫn Dư Tắc Thành đi vào phía trong.

Càng đi vào sâu trong đại điện Lôi Âm tự, trong đại điện càng sáng sủa, khắp nơi đều là hoa mai và bích họa, làm nổi bật lẫn nhau.

Tam Huyễn Thiền Sư vô cùng bất mãn đối với Dư Tắc Thành, dọc trên đường đi không ngừng lẩm bẩm, không biết đang nói gì.

Đi ra ngàn trượng, dần dần tiến vào nội điện, hắn đột nhiên cắn răng một cái, ngừng bước, quay đầu nói với Dư Tắc Thành:

- Diệt Độ Chân Quân, ta có một chuyện cầu ngươi, xin ngươi sau khi đi vào, không nên làm phiền sư phụ ta giúp ngươi siêu độ những thần ma này.

- Sư phụ ta có một cừu gia, cứ cách hai trăm năm lại đến đây một lần, người nọ đê tiện vô sỉ; mỗi lần đến đều là lúc sư phụ ta yếu nhất.

- Ngươi thấy hoa mai này nở rộ, mỹ lệ như vậy, thế nhưng cứ cách hai trăm năm mỗi lần hoa nở, pháp lực của sư phụ ta sẽ biến mất một lần, cuối cùng sẽ giống như phàm nhân, hoa mai này tiêu tán, pháp lực của sư phụ ta sẽ khôi phục.

- Nếu như người giúp ngươi siêu độ, lúc này chính là lúc người suy yếu nhất, pháp lực sẽ tiêu tán lâu hơn, đối phương thừa dịp suy yếu mà vào, vậy sư phụ ta sẽ nguy hiểm.

- Tam Nhiên đại sư huynh đúng thời gian này phải nhập quan, nếu không trước đây đều là hắn chủ trì, không có cách nào chỉ có ta tới, van cầu ngươi Diệt Độ Chân Quân, được không?

- Chỉ cần ba tháng sau, đến lúc đó tất cả hoàn tất, ta thay ngươi cầu sư phụ, nhất định giúp ngươi siêu độ toàn bộ thần ma này.

Dư Tắc Thành nghe Tam Huyễn nói như vậy, vậy còn có gì để nói, người ta tính mạng nguy cấp, mình làm sao không biết xấu hổ nhờ vả chứ.

Dư Tắc Thành đáp:

- Yên tâm đi, thiền sư, ta chỉ là đến đó thay Chân Ngã sư tổ hỏi thăm một tiếng, chuyện siêu độ thần ma gì đó ta sẽ không nói đến.

Tam Huyễn vô cùng vui mừng, khom người thật sâu, nói:

- Rất cảm tạ.

Dư Tắc Thành nói:

- Cường địch kia là người phương nào, ta cũng có thể trợ giúp ngươi đối kháng hắn.

Tam Huyễn nói:

- Được, vậy phiền phức Chân Quân rồi, rất đa tạ.

Cứ như vậy hai người tiến vào trong một điện, chỉ thấy trong đại điện kia vô cùng đơn giản, chỉ có một giường đá, một ghế đá, một bàn đá.

Một lão tăng đang ngồi trên ghế, yên lặng vẽ tranh, ở trong đại điện này khắp nơi đều là thơ tranh, có thơ, có tranh.

Bức tranh đều là một nữ nhân, một nữ nhân ở dưới hoa mai, trong đó tư thế khác nhau, thiên kiều bách mị, sống động như thật.

Dư Tắc Thành trong lúc vô ý nhìn một bức tranh, chỉ thấy dưới bức tranh viết một bài thơ:

- Thần thái nàng khinh doanh nhu mỹ, tựa như chỉ cần động nhẹ cũng khiến nàng khẽ bay lên như hồng nhạn, thân hình nàng tuyệt mỹ như du long đằng không hỷ hí. Dung nhan sáng lạn giống hoa cúc mùa Thu nờ rộ, nét thanh xuân phồn thịnh như thanh tùng mùa Xuân xanh tươi. Bước đi như có như không, tựa mây thưa nhè nhẹ bao quanh minh nguyệt, hình tượng phiêu đãng bất định, như gió thổi làm hoa tuyết cuốn lên. Nhìn xa xa, trong sáng tinh khiết giống như thái dương từ trong sóng nước đang dần lên cao, đến gần xem thì thật là đẹp mắt, như hoa hà đang đứng trên mặt nước hồ trong suốt. Vai gầy thon thả, cổ trắng cao cao, khí chất chẳng khác nào tiên nữ Dung mạo tuyệt luân, chẳng khác nào hoa mới nờ, đôi lông mày dài uốn lượn, hàm răng trắng muốt sau đôi môi e ấp...

Rõ ràng là bài Lạc Thần Phú, trong nháy mắt Dư Tắc Thành sửng sốt, sau đó giống như đã nghĩ ra điều gì, nhìn qua bốn phía, chỉ thấy nơi đây hoa mai đang thịnh.

Tam Huyễn nói:

- Sư phụ, hắn tới rồi.

Dư Tắc Thành cung kính hành lễ nói:

- Ra mắt tiền bối, đệ tử Dư Tắc Thành thụ mệnh của Chân Ngã sư tổ Chân Phật tông tới bái kiến tiền bối.

Lão tăng kia chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, nói:

- Khá lắm thiếu niên, ngươi và ta có duyên, trong vô minh ta và ngươi nhất định có liên quan, đáng tiếc ta hiện tại pháp lực đã mất, không thể suy tính được.

Lão tăng này mặc dù hình dạng có chút già yếu, thế nhưng liếc mắt nhìn qua, năm đó nhất định là một công tử nhanh nhẹn, thư sinh khí phách, vô cùng anh tuấn, vô số mỹ nữ vây xung quanh.

Hiện tại mặc dù có chút già yếu, thế nhưng trên người vẫn có một loại mùi vị nói không nên lời, nhìn qua làm cho người ta có một cảm giác kỳ dị, vẫn hấp dẫn người như vậy.

Dư Tắc Thành nói:

- Có khả năng, ta cũng có cảm giác này, tiền bối, xin hỏi có gì cần ta nhắn với Chân Ngã tổ sư không?

Dư Tắc Thành cũng không có lấy phong thư ra, cũng không nói đến việc siêu độ gì.

-o0o-

Loading...

Xem tiếp: Chương 777: Đời Người Mới Gặp Lúc Ban Sơ (hạ).

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Máy Bay Giấy

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 9



Nâng Mông Đến Gặp

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 26