Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Ngạo Chương 710: Băng Tuyết Lão Tổ (hạ).

Chương trước: Chương 710: Băng Tuyết Lão Tổ (thượng).



Đột nhiên ba đại Chân Nhất vây quanh Dư Tắc Thành hướng về phía bên cạnh hành lễ, chỉ thấy một lão nhân không biết xuất hiện ở bên cạnh Dư Tắc Thành từ lúc nào.

Lão nhân này cả người từ đầu đến chân một mảnh tuyết trắng trong suốt, phu phát tu đồng, bạch bào trên người đều tinh bạch sáng sủa giống như tuyết, giống như một lão tiên sinh râu tóc bạc phơ. Cả người đều là do băng tuyết điêu khắc, cực kỳ đáng chú ý.

Tóc dài bù xù, chỉ dùng một sợi dây mềm tuyết trắng nhẹ nhàng buộc phía sau, vóc người hùng vĩ, ngực thẳng lưng thẳng, thực sự cảm giác cùng râu dài tóc dài bạc hết của lão không tương xứng đến cực điểm, đứng ở đó có một cảm giác đỉnh thiên lập địa, lại quan sát cẩn thận lão giống như người không nên thuộc về thế giới này, giống như tồn tại vĩ đại hư vô.

Ba đại Chân Nhất kia đồng thời hướng hắn hành lễ, nói:

- Bái kiến sư huynh.

- Bái kiến chưởng môn.

Lão nhân này chính là Băng Tuyết Lão Tổ đứng đầu Băng Tuyết Thần Cung, lão liếc mắt nhìn Dư Tắc Thành. Đột nhiên nhất chỉ thiên địa, mây đen rậm rạp trên bầu trời, lôi kiếp tụ tập không ngờ ở trong một chỉ này nháy mắt tiêu tán, bầu trời lập tức trở nên sáng sủa, thậm chí có ánh mặt trời chiếu xuống.

Băng Tuyết Lão Tổ không thi pháp, không niệm chú, chỉ là một chỉ đã xua tan lôi kiếp, có thể thấy được lực lượng thần uy của lão đã đạt tới trình độ nào rồi.

Băng Tuyết Lão Tổ xua tan kiếp vân giống như làm một việc nhỏ bé không đáng kể, đột nhiên hơi cúi đầu, hướng về phía Dư Tắc Thành, nói:

- Là ta không quản giáo tốt đệ tử, Băng Lan hắn đã làm sai chuyện này, không nên ép bán ép mua, không nên dung túng đệ tử trả đũa, không nên bao che đệ tử làm ác, ta thay mặt hắn xin lỗi ngươi.

Lời này nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, Dư Tắc Thành cũng là như vậy, nhân vật như Băng Tuyết Lão Tổ, tọa trấn Băng Tuyết Thần Cung mấy ngàn năm, chính là người hùng cùng thời với Hồng Phát Lão Tổ, dù là lão điên nhìn thấy lão cũng phải cung kính gọi lão tổ, không ngờ xin lỗi Dư Tắc Thành.

Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, Dư Tắc Thành lập tức cung kính thi lễ, nói:

- Đệ tử cũng sai rồi, xin lão tổ tha thứ, đệ tử không nên vào lúc không cách nào khống chế được lực lượng sử ra một kích hủy diệt, sau đó lại không khống chế được, mất đi khống chế, suýt chút nữa gây thành thảm kịch. Xin lão tổ trừng phạt.

Băng Tuyết Lão Tổ nói:

- Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích này ngươi vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ, chẳng qua một kích này của ngươi suýt chút nữa xóa đi truyền thừa mấy vạn năm của Băng Tuyết Thần Cung ta, mặc dù hiện tại không có tổn thất gì, thế nhưng ngươi đã gây ra đại họa tày trời, quả thực cần phải phạt ngươi, ngươi cùng chúng ta đi trấn áp Vô Địch Quy Long kia đi.

Lời này nói ra, ba Phản Hư Chân Nhất khác lập tức kêu lên kinh ngạc.

- Vô Địch Quy Long đã thức tỉnh?

- Sư huynh, thật như vậy sao?

Băng Tuyết Lão Tổ gật đầu, nói:

- Một kích mới vừa rồi, Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích xuất hiện khí tức Hồng Hoang. Quy Long ngủ say vạn năm bắt đầu thức tỉnh, rung Thiên Địa Chung lên mời các vị đạo hữu nhanh đến đây.

Chân Nhất Thần Quân cầm Băng Tinh Chùy, Thanh Âm Khánh trong tay lập tức biến mất.

Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích, cái này tốt, Dư Tắc Thành quyết định sau này không gọi là thế giới Bàn cổ, mà sẽ gọi nó là Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích.

Chẳng qua Vô Địch Quy Long kia là cái gì? Vì sao ngay cả Băng Tuyết Lão Tổ cũng khẩn trương như thế?

Nhìn thấy bộ dáng vẻ mặt nghi hoặc của Dư Tắc Thành. Băng Tuyết

Lão Tổ nói:

- Thấy ngươi nắm giữ Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích, vậy ngươi hẳn là biết một ít truyền thuyết viễn cổ. Vô Địch Quy Long kia chính là một trong những Yêu Hoàng của thượng cổ Yêu tộc, tên thật của hắn đã không còn ai nhớ rõ. Hắn là tồn tại Thiên Yêu vĩnh viễn bất diệt không ai có thể giết được hắn, chỉ có thể phong ấn, cho dù là Tiên tộc sáng tạo Đại Liên Minh Dị tộc cũng không có cách nào giết chết hắn, khi Tiên tộc quật khởi hắn bị Tiên tộc bắt làm tù binh, để Đại Liên Minh Dị tộc phong ấn ở trong Bắc Cực Thiên này.

- Thời kỳ Đại Võ Thần Đế, thiên trụ ngả nghiêng, lũ lụt diệt thế, Bắc Cực Thiên tan vỡ, Quy Long này đã thoát thân làm hại thiên hạ, về sau bị Đại Võ Thần Đế bắt được ở đây, thế nhưng giết không chết, không thể làm gì khác hơn là phong ấn một lần nữa vào trong Bắc Cực Thiên này.

- Một vạn năm ngàn năm trước hắn đã thức tỉnh một lần muốn phá vỡ phong ấn, cuối cùng bị sư tổ của ta Đặng Bát Cô phong ấn lần nữa, sau đó sư tổ thành lập Băng Tuyết Thần Cung ở đây, vĩnh viễn vì Nhân tộc trông coi yêu này, tránh để hắn thoát khỏi nơi này làm hại nhân gian, đây chính là ý nghĩa tồn tại của Băng Tuyết Thần Cung chúng ta.

Dư Tắc Thành nghe xong không khỏi vô cùng cảm khái, thi lễ thật sâu, nói:

- Cảm tạ trạch tâm nhân hậu của Đặng sư tổ, cảm tạ lịch đại tổ tiên của Băng Tuyết Thần Cung đã hi sinh vì thiên hạ thương sinh.

Bất kể lời nói của hắn là thật hay giả, lời hay phải nói ra trước, dù sao cũng không mất tiền, không nói thì lãng phí. Chẳng qua trong lòng Dư Tắc Thành biết điều này nhất định là thật, bởi vì tồn tại giống như Băng Tuyết Lão Tổ ắt hẳn không nói lời giả dối.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của ba đạo Chân Nhất ở đây lập tức biến đổi, nhìn về phía Dư Tắc Thành đã không còn hận ý như lúc ban đầu.

Dư Tắc Thành vừa nhìn thấy hiệu quả không tồi, tiếp tục nói:

- Đều do đệ tử lỗ mãng, thức tỉnh yêu ma này, xin hỏi sư tổ, chúng ta nên đối phó như thế nào.

Băng Tuyết Lão Tổ nói:

- Kỳ thực cũng không oán ngươi, ba ngàn năm nay nó cũng đã tỉnh lại mấy lần, thế nhưng đều bị ta trấn áp, chỉ là một trăm năm gần đây càng ngày càng khó trấn áp nó. Trải qua một trận chiến này, ba ngày sau nó nhất định sẽ hoàn toàn thức tỉnh, nếu như nó phá giải được phong ấn, vậy đối với nhân gian chính là một trận hạo kiếp, ngươi và ta đều là tội nhân, có lẽ Hồng Hoang đại thủy diệt thế sẽ lại xuất hiện.

- Cho nên đến lúc đó chúng ta cùng xuất lực một lần nữa phong ấn nó lại, cho dù dùng mạng để đổi cũng phải làm như vậy.

- Vốn đây không phải là chuyện của ngươi, thế nhưng ngươi có Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích này, lưu lại làm lực lượng dự bị đi, hi vọng không tới phiên ngươi phải xuất trường.

Nhìn thoáng qua Bắc Cực Băng Xuyên này, Băng Tuyết Lão Tổ nói:

- Trận chiến này của các ngươi, nhìn bề ngoài như không hề hủy hoại, thế nhưng lực phá diệt đã truyền đi khắp nơi, ba ngày sau, Bắc Cực Thiên này sẽ biến đổi, đáng tiếc không biết sẽ tàn hại bao nhiêu sinh linh.

Đột nhiên Băng Tuyết Lão Tổ nhìn trời rống một tiếng, tiếng rống này không có âm thanh, thế nhưng giống như một loại sóng âm truyền ra, truyền khắp Bắc Cực Thiên trăm vạn dặm này.

Nhất thời vô số gấu Bắc Cực, cá biển, ngỗng chân to, toàn bộ cảm thụ được cảnh cáo của Băng Tuyết Lão Tổ, bọn chúng bắt đầu chạy ra phía ngoài, rời xa nơi này. Mặc dù trên đường đi có khả năng sẽ chết đi rất nhiều sinh linh, thế nhưng chúng nó ở lại đây sẽ không con nào sống sót.

Sau đó Băng Tuyết Lão Tổ quay đầu bỏ đi. Dư Tắc Thành thành thật đi phía sau lão, điều này không cần phân phó, giống như tự nhiên đã như vậy, thần uy của lão tổ đã đạt tới trình độ đạo pháp tự nhiên, trong lòng nghĩ đến, không cần nói, không cần động, thiên địa tự nhiên hình thành.

Lão tổ đi tới trước mặt Băng Lan Chân Quân. Băng Lan Chân Quân ngồi ngây ngốc trên mặt đất, nhìn thấy sư phụ thoáng cái quỳ xuống, cung kính không gì sánh được.

Lão tổ nhìn hắn, nói:

- Băng nhi, ta rất thất vọng đối với ngươi, ngươi đã biết sai chưa?

Băng Lan Chân Quân đột nhiên hỏi:

- Sư phụ, ta thật sự là đóa hoa trong lồng kính không chịu nổi một kích sao?

Những lời không đâu vào đâu này lập tức làm Dư Tắc Thành ngạc nhiên.

Băng Tuyết Lão Tổ nói:

- Thước có sở trường, tất có sở đoản, ngươi không nên so sánh với Dư Tắc Thành. Hắn là quái tài, khi thành Anh bảy đại thiên tượng dị biến, thiên hạ bao nhiêu năm qua cũng không có ai như vậy. Hơn nữa hắn nắm giữ bí pháp Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích của Tiên Tần, ngươi đánh không lại hắn cũng là bình thường.

- Thế nhưng phi xa của ngươi chế tạo thiên hạ vô địch, không ai có thể sánh bằng, ngươi có điều này đủ để ngạo nghễ thiên hạ.

Băng Lan Chân Quân nói:

- Đệ tử đã hiểu, đệ tử đã phân tâm, đệ tử bị quyền thế mê hoặc, mấy năm nay đệ tử cũng không tạo ra phi xa làm cho mình thỏa mãn nữa, ngày hôm nay đệ tử rốt cuộc đã phát hiện nguyên nhân, đệ tử đã mê muội rồi, đúng, mê muội, lệch khỏi phương hướng của mình, xin sư phụ trách phạt.

Băng Tuyết Lão Tổ nói:

- Ngươi thiên tư thông tuệ, đây chẳng qua là đau khổ nhỏ. Nhất pháp thông thì vạn pháp đều thông, chỉ cần ngươi chịu bỏ công sức, sự vụ môn phái này đối với ngươi không có vấn đề, đây cũng là mục đích của ta để ngươi nắm quyền mấy năm nay.

- Ngũ đại đệ tử môn hạ của ta. Tứ Tình binh giải, Nam Vân một lòng tu luyện, Hoành Vĩ viễn độn, Bình Nhi du hí nhân gian, trừ ngươi ra còn có ai có thể kế thừa vị trí chưởng môn của Băng Tuyết Thần Cung ta.

Loading...

Xem tiếp: Chương 711: Cắt Lưỡi Cầu Đạo.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Giả Cán Bộ

Thể loại: Võng Du, Đô Thị

Số chương: 784


Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Gia Sư Có Vấn Đề

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 22



Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 43