Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Ngạo Chương 607: Chân Nhất Thì Đã Sao, Ta Không Sợ! (hạ)

Chương trước: Chương 607: Chân Nhất Thì Đã Sao, Ta Không Sợ! (thượng)



Thật ra Dư Tắc Thành cũng không muốn như vậy, hôm nay hắn hoàn toàn không muốn tới đây chút nào. Nhưng sau khi Phượng Mâu Thần Quân nhìn thấy Hữu Hùng sư tổ, không biết bị kích thích ở chỗ nào, hôm nay nhất quyết muốn Dư Tắc Thành đi cùng nàng. Hơn nữa hiện tại hoàn toàn bày ra tư thế như vậy, biểu hiện rằng mình phục tùng Dư Tắc Thành toàn tâm toàn ý, không biết rốt cục là nàng muốn gì.

Lúc này trên bình đài có rất nhiều Chân Nhất Thần Quân đang nâng cốc vui say, cũng chia thành từng nhóm có tu vi mạnh yếu khác nhau. Những Phản Hư Chân Nhất tu luyện thời gian hai ba ngàn năm tại đây chỉ là tiểu bối. Những Chân Nhất Thần Quân tu luyện hơn vạn năm chiếm chừng ba thành trong số Chân Nhất Thần Quân ở đây.

Phượng Mâu Thần Quân chính là người trẻ nhất, yếu nhất, bởi vì lực Thiên Đạo của nàng có được là nhờ Tiên Nhân để lại, không phải do chính mình lãnh ngộ mà được. Cho nên khi lên tới bình đài không cần phải nói, cao thấp đã phân rõ.

Hai người bọn họ còn chưa lên tới bình đài, lập tức vô số uy áp hùng mạnh âm thầm lặng lẽ ép tới. Có rất nhiều người bất mãn chuyện Phượng Mâu Thần Quân thích một Kim Đan Chân Nhân, cho nên dùng uy áp phủ đầu. Lập tức những uy áp này khiến cho sắc mặt Phượng Mâu Thần Quân đại biến, uy áp bằng pháp tắc Thiên Đạo như vậy chỉ là vô ảnh vô hình, nhưng khó có thể nào chống lại.

Dư Tắc Thành cảm giác được tay nàng đang nắm cánh tay hắn trở nên cứng rắn như sắt, muốn tiến tới một bước vô cùng gian nan. Nhưng nàng vẫn cố gắng kéo Dư Tắc Thành tiến lên bình đài, sắc mặt của nàng đang dần dần tái nhợt.

Dư Tắc Thành lập tức hiểu ra nguyên nhân, thấy nữ nhân của mình phải chịu thiệt thòi, tức thì nổi giận đùng đùng. Giờ phút này hắn hoàn toàn quên mất chuyện ẩn giấu thực lực, kiên nhẫn, bình tĩnh, hắn chỉ cảm thấy bất bình cho hồng nhan tri kỷ của mình.

Dư Tắc Thành âm thầm vận lực, lực Kiếm Cưu, lực Sát Ma, đạo Thần Dương, lực Tinh Thần, bốn đạo lực Thiên Đạo chậm rãi khởi động, vận chuyển khắp toàn thân, mượn đó kích phát Thiên Lý Bi nằm trong thế giới Bàn Cổ. Thiên Lý Bi bị bốn đạo lực Thiên Đạo kích thích, hiện ra vô số yêu văn, sau đó nương theo dao động của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật. Dư Tắc Thành lập tức phóng xuất lực Thiên Đạo vô tận ra trước người mình.

Đối kháng uy áp này là vô ảnh vô hình, là đối kháng về ý chí, đối kháng về hiểu biết pháp tắc Thiên Đạo, không có liên quan chút nào với Tu vi của bản thân, số Chân Nhất Thần Quân kia chỉ cần khẽ phát lực là có thể làm cho Dư Tắc Thành lộ nguyên hình, nhưng không ai có mặt mũi nào làm như vậy.

Thần uy của bốn đạo lực Thiên Đạo xuất hiện vô hình vô ảnh, lúc này ngược lại Dư Tắc Thành kéo Phượng Mâu Thần Quân, lấy một chống mười, đối mặt cường địch. Đối diện đám cường giả chỉ cần khẽ điểm ra là có thể giết chết mình, nhưng Dư Tắc Thành không hề sợ hãi, vẫn dũng cảm đối kháng cùng bọn chúng, mỉm cười tiến tới từng bước một, phá tan uy áp của đối phương, bước lên trên bình đài.

Lập tức vô số ánh mắt nhìn Dư Tắc Thành chăm chú. Những ánh mắt này không còn vẻ khinh thường như trước nữa, mà là kinh ngạc khó tin, khó có thể nhìn thấu. Dư Tắc Thành một lần nữa bộc lộ tài năng, giương oai thiên hạ.

Lúc này Phượng Mâu Thần Quân lại dựa sát vào người hắn. Nam nhân này là một chỗ dựa vững vàng, hắn có thể vì nàng thách thức tất cả Chân Nhất Thần Quân hùng mạnh kia, vì khoảnh khắc này, hết thảy đều đáng giá.

Lên trên bình đài, đi vào đám người, người đầu tiên nói chuyện với Dư Tắc Thành là lão điên:

- Tắc Thành tới đây, giỏi lắm!

Chỉ vài chữ ngắn ngủi nhưng mạnh mẽ vô cùng, lão điên đã thể hiện ra rằng mình dốc hết toàn lực ủng hộ Dư Tắc Thành. Nếu có ai không phục, lão điên sẽ đứng ra thay Dư Tắc Thành, tiến hành chấn nhiếp đám Chân Nhất Thần Quân mới vừa dùng uy áp phủ đầu hắn.

Lập tức hàng chục đạo uy áp đã biến mất một nửa. Dư Tắc Thành vừa thở phào một cái, đột ngột có người vỗ vai hắn, nhìn lại chính là Lưu Nhất Phàm, y đang mỉm cười nhìn Dư Tắc Thành:

- Ngươi còn nợ ta một chén há cảo.

Dư Tắc Thành cười ha hả, buông tay Phượng Mâu Thần Quân ra, tiến tới thi lễ thật sâu:

- Lão há cảo có tới chăng?

Lưu Nhất Phàm quay đầu nhìn về một phía, quả nhiên lão há cảo đang nấu há cảo trong một góc nhỏ. Lão cảm nhận được Dư Tắc Thành đang nhìn mình, bèn quay đầu lại gật gật đầu, không nói nửa lời.

Chợt có một giọng nói vang lên:

- Tắc Thành, ta phục ngươi quá, vốn ta cho rằng nhân sĩ chuyên nghiệp như ta đã rất mạnh, không ngờ ngươi còn mạnh hơn cả ta.

Dư Tắc Thành ngẩng đầu lên chỉ thấy một lão nhân đang đứng trước mặt mình mỉm cười. Tuy rằng hắn chưa từng gặp qua người này, nhưng nghe lời nói, hắn vẫn có thể đoán ra người đó là ai, chính là Trương Tông Đạo.

Dư Tắc Thành kinh ngạc nhìn y:

- Tiền bối người... người là Phản Hư Chân Nhất?

Trương Tông Đạo cười nói:

- Ta cũng thật không ngờ, thật là đột ngột. Hãy nhớ kỹ nhân sĩ chuyên nghiệp ta, hiện tại cấp bậc của ta cũng đã nâng cao, chuyên môn phục vụ cho Phản Hư Chân Nhất.

Dư Tắc Thành cười lớn, hai người nhìn nhau, tâm ý tương thông.

Những Chân Nhất Thần Quân vừa lên tiếng đều đứng về phía Dư Tắc Thành, bọn họ muốn cho người khác thấy rằng nếu ai dám đắc tội với Dư Tắc Thành, cũng chính là đắc tội với bọn họ. Sau khi bọn họ đứng ra bênh vực, tất cả uy áp đều biến mất, đến lúc mấu chốt mới rõ lòng người.

Lúc này lại có giọng của một đồng tử vang lên:

- Hoa Tiên tỷ tỷ, không phải tỷ cố ý tới tìm Dư Tắc Thành sao, hắn ở đây, vì sao tỷ tỷ không xuất hiện?

Những lời này vừa vang lên, Dư Tắc Thành lập tức biết được y là ai, đó chính là tên đồng tử Hoa Vô Hà ở Hoa Đô. Người này chính là Chưởng Ấn Hoa Đô tồn tại từ thời Tiên Tần, cũng là người rất thích giả vờ. Trước mặt mọi người, y gọi Lạc Tĩnh Sơ là tỷ tỷ này tỷ tỷ nọ, sau lưng mọi người lại gọi nàng là diệt nữ. Thật ra y ngang hàng với Thái mỗ mỗ (bà cố) của Lạc Tĩnh Sơ.

Sau đó Lạc Tĩnh Sơ hiện thân, dung mạo của nàng vẫn giống như lần xuất hiện ở Đan môn, bất quá ánh mắt nhìn Dư Tắc Thành vẫn lạnh lùng như băng giá.

Dư Tắc Thành thấy nàng không tự chủ được bất giác bước nhanh tới. Lạc Tĩnh Sơ vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó lại liếc Phượng Mâu Thần Quân ở phía sau Dư Tắc Thành một cái. Lúc này nàng giống như một thiếu nữ đầy tức giận, muốn phát tiết bất mãn với Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành mỉm cười, bắt đầu lấy ra đủ các loại hoa từ thế giới Bàn cổ. Đây là hoa mà hắn hái ở Tam Thiên giới, trên thế giới Thương Khung không có đóa nào.

Từng đóa hoa xinh đẹp tuyệt luân xuất hiện, lập tức khiến cho mặt Lạc Tĩnh Sơ đỏ bừng bừng. Chuyện này có nghĩa là Dư Tắc Thành có ý với nàng, cho nên mới cố ý mang tặng.

Hoa này đối với những người khác chỉ dùng để ngắm nghía mà thôi, nhưng đối với Hoa Vô Hà và Lạc Tĩnh Sơ lại là bản nguyên lực lượng. Bọn họ thu được càng nhiều loại hoa vào Hoa Thần Ấn, thực lực bọn họ lại càng hùng mạnh.

Lạc Tĩnh Sơ được nhiều loại hoa lạ như vậy, sắc mặt của nàng dần dần dịu lại, Hoa Vô Hà lập tức thu lấy hết số hoa này.

Lạc Tĩnh Sơ nhìn Dư Tắc Thành, sắc mặt lại đỏ lên, dường như muốn nói gì đó. Thình lình lúc này Phượng Mâu Thần Quân ở phía sau Dư Tắc Thành tiến lại ôm chặt lấy tay hắn, như muốn biểu hiện sự tồn tại của mình, nhìn Lạc Tĩnh Sơ chăm chú.

Lạc Tĩnh Sơ thấy vậy biến sắc, cũng nhìn trừng trừng lại Phượng Mâu Thần Quân, hai người trợn mắt nhìn nhau.

Lập tức không khí toàn trường trở nên vô cùng quái lạ. Tất cả Chân Nhất Thần Quân không còn chú ý tới Thiên kiếp ở xa xa, mà tập trung chú ý tới hai nàng đang tranh chấp. Thật ra có những lúc hết sức hoang đường như vậy, đám Chân Nhất Thần Quân này chỉ theo đuổi lực Thiên Đạo, bất cứ đạo đức nhân luân gì cũng không thể ràng buộc được bọn họ, không có gì có thể áp chế bọn họ. Rất nhiều Chân Nhất Thần Quân thích gì làm nấy, chuyện này cũng hết sức bình thường.

Vô số người chăm chú xem kịch hay, thậm chí có người đang phỏng đoán xem Dư Tắc Thành có thể giải quyết xong chuyện này trước khi Thiên kiếp giáng xuống hay không.

Đúng lúc này có người thình lình lên tiếng nói:

- Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, tương lai bọn ta không còn cô độc nữa...

Dư Tắc Thành ngẩng đầu lên chỉ thấy một lão nhân đang nhìn mình gật gật đầu. Người này Dư Tắc Thành đã từng gặp qua nhiều lần trong đại điện Ám Ma, chính là Thái Thượng Tử Kim Tiên của Kim La Tiên tông, giờ phút này lão đứng ra ủng hộ Dư Tắc Thành.

Sau đó lại có một người khác lên tiếng:

- Ha ha ha, hay, hay lắm, tiểu ca quả nhiên hết sức phong lưu...

Người lên tiếng là một lão nhân tóc đỏ phủ vai, chính là Hồng Phát lão tổ.

Dư Tắc Thành nhìn thấy hai người bọn họ lập tức tiến tới thi lễ, vô cùng trịnh trọng. Chỉ vài lời đơn giản đã hóa giải cục diện xấu hổ mới vừa rồi, một người là Thái Thượng lão tổ của Kim La Tiên tông, Đại trưởng lão của Vô Hình Ám Ma tông, một người là Miêu Sương Ma Tổ, Minh chủ Thiên Địa minh. Có thể nói bọn họ là nhân sĩ quyền uy nhất trong tất cả Chân Nhất Thần Quân có mặt tại đây. Bọn họ đã lên tiếng, tức thì vạn sự bình an.

-o0o-

Nguồn:

Loading...

Xem tiếp: Chương 608: Lôi Kiếp Thiên Địa

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Võng Du Chân Trời Góc Bể

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 43


Nàng Công Chúa Của Tổng Tài

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 10



Nhật thực (Eclipse)

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 59