Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Ngạo Chương 1019: Lừa Gạt Thần Khí (hạ).

Chương trước: Chương 1019: Lừa Gạt Thần Khí (thượng).



Sau đó Dư Tắc Thành rót trà ra, uống một ly, tiếp tục nói:

- Ngươi là Thần khí. Thần khí nổi danh thiên hạ. nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của ngươi mà xem, vỡ thành hai mảnh, hết sức đáng thương, so ra còn kém cả một món pháp bảo, đây là bộ dạng của một món Thần khí ư, ngươi không cảm thấy hố thẹn hay sao?

- Chuyện của Tiên tộc và Nhân tộc thì có liên quan gì tới ngươi? Bất quá ngươi chỉ là một món Thần khí. một món Thần khí không hơn không kém.

- Thần khí có linh, ở với kẻ có đức, không cần phải có lập trường. Cái gọi là lập trường, phân biệt địch ta, là do người sử dụng ngươi trước kia ảnh hưởng, không, phải nói là làm ô nhiễm...

Dư Tắc Thành ngồi uống trà thấm giọng, bắt đầu nói một hơi, cưỡng bức lợi dụ, lừa gạt đe dọa, không điều gì là không nói. Lần này hắn nói tới một canh giờ, tới khô cả khổ, khát bèn uống trà, thần thanh khí sàng, lại tiếp tục nói.

Khi nói đến đoạn Tiên tộc lập ra Tiên Giới, lại không mang nó đi theo, đột nhiên dường như Côn Lôn Kính khẽ động. Dư Tắc Thành thoáng động linh cơ, nói cả nửa ngày, rốt cục cơ hội đã tới, lập tức ra sức nhấn mạnh vào điếm này.

- Ngươi nghĩ mà xem, Tiên tộc nói ngoài miệng thật bùi tai, cái gì là đứng đầu Thập Đại Thần Khí... Chúng chỉ lợi dụng ngươi đánh bại Luyện Yêu Hồ, sau đó vứt ngươi ở lại nhân gian, chính là qua cầu rút ván.

- Vì sao chúng không mang ngươi tới Tiên Giới? Vì chúng không thích ngươi, không coi ngươi ra gì...

- Nếu Tiên tộc sử dụng ngươi, ngươi sẽ tiếp tục bại dưới Hiên Viên Thần Kiếm, ta thấy...

Nói tới đây, chợt Côn Lôn Kính phát ra vạn đạo hào quang, Dư Tắc Thành nhìn thấy lập tức biết đã có hiệu quả. Thì ra Côn Lôn Kính này vẫn canh cánh bên lòng thất bại năm xưa. không sợ ngươi kích động, chỉ sợ ngươi bất động.

Dư Tắc Thành lập tức bắt đầu diễn thuyết. Từ miệng hắn. Tiên tộc đã biến thành kẻ tội ác tày trời, qua cầu rút ván, vứt bỏ Côn Lôn Kính. Trong mắt chúng, Côn Lôn Kính chỉ là Thần khí đã hư hỏng, phế thải, không đáng để nhắc tới, cho nên bị vứt bỏ.

Dư Tắc Thành càng nói càng cảm thấy nổi hứng, đã lâu không được nói dài như vậy. Từ khi hắn trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, trong vô tình, trước mặt người khác hắn phải làm ra vẻ hết sức trang nghiêm, có bộ dáng của tiền bối cao nhân. Hôm nay trước mặt Côn Lôn Kính, dường như hắn nhớ lại thời niên thiếu ở thành Lâm Hải, dạo bước bên đường khoác lác với người khác.

Theo tràng diễn thuyết dài dòng của Dư Tắc Thành. Côn Lôn Kính càng ngày càng xuất hiện phản ứng mạnh mẽ. Thình lình một tiếng keng trong trèo vang lên, Côn Lôn Kính bất ngờ hóa thành một luồng kim quang bay vào Mi Tâm Dư Tắc Thành, không có chút gì uy hiếp.

Dư Tắc Thành mỉm cười, quả nhiên Khí Linh của Côn Lôn Kính này đã bị lời nói của mình kích động, rốt cục mắc lừa, chịu phục vụ cho mình.

Thần khí, đây chính là Thần khí. tuy rằng không còn được một phần vạn trạng thái nguyên vẹn trước kia, chỉ còn tương đương pháp khí. không bằng cả pháp bảo bình thường, nhưng Thần khí vẫn là Thần khí.

Sau khi kim quang nhập thể, không ngờ nhanh chóng bay vào trong thế giới Bàn cổ, đáp xuống một ngọn núi cao địa hình hoang vắng ở vòng ngoài thế giới Bàn cổ, hình thành một cánh cửa có màu vàng chói lọi, toát ra sức sống bừng bừng, biểu hiện sự tồn tại của mình.

Dư Tắc Thành có kinh nghiệm phong phú với chuyện này, cửa này cũng giống như cửa Hắc Ám, tâm thần hắn bèn trở vào thế giới Bàn cổ, nhanh chóng tiến vào cánh cửa màu vàng này.

Sau khi tiến vào, Dư Tắc Thành hơi sửng sốt. Chỉ thấy trước mất là một không gian trống trải, vô thiên vô địa, đâu đâu cũng là một màu vàng duy nhất tồn tại.

Trước mặt Dư Tắc Thành có một người đang đứng thẳng.

Không ngờ người nọ giống mình ba phần, tay cầm một thanh phi kiếm cửu giai, chính là Sát Na Quang Hoa, trên người toát ra kiếm ý lạnh lẽo kinh khùng. Giữa không gian màu vàng này, người kia không ngừng diễn luyện kiếm pháp, còn có từng đoạn pháp quyết huyền ào tinh diệu trên người y, hóa thành kinh văn lưu chuyển không ngừng.

Thì ra đây là ào ánh của mình, đang không ngừng diễn luyện các loại kiếm ý mà mình biết. Ào ánh này bắt đầu biểu diễn kiếm ý của mình, bắt đầu biến hóa, không còn là một người nữa. mà hóa thành hàng trăm hàng ngàn người, mỗi người đều diễn luyện kiếm pháp mà mình biết. Hơn nữa phân hóa như vậy, mỗi người đều có đặc điếm của riêng mình, biến hóa kiếm pháp của mình thành hàng trăm hàng ngàn biến.

Những môn kiếm pháp này, Dư Tắc Thành đã tu luyện tới mức lư hỏa thuần thanh, vừa nhìn đã biết đó là biến hóa gì. Dư Tắc Thành không khỏi bật cười.

Côn Lôn Kính này quả thật da mặt móng, xấu hổ không muốn để cho mình khống chế trực tiếp như vậy, cho nên đưa ra phương pháp thí luyện như hiện tại. Chỉ cần mình có thể

đánh bại được ào ánh của mình, vậy sẽ có quyền khống chế tự do với Côn Lôn Kính.

Kiếm pháp này diễn luyện, biến hóa thế nào, Dư Tắc Thành cũng vô cùng quen thuộc. Không còn ai quen thuộc kiếm pháp mình hơn hắn.

Hắn xuất kiếm quang, chọn đại một ào ảnh. sử ra kiếm ý của mình đánh tới.

Lập tức kiếm quang của đối phương biến hóa tung hành, bá đạo cương mãnh, thông linh viên dung, kiếm ý ngút trời.

Vốn Dư Tắc Thành cho rằng kiếm pháp của mình đã đạt tới mức thiên hạ vô địch, đỉnh phong nhân gian, nhưng sau khi giao thủ với ào ảnh, hắn mới có cảm giác thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Ào ánh kia sử dụng Kiếm Ý Liệt vẫn của mình, phát huy đặc tính không có gì là không phá nổi của hệ Kim lên tới cực hạn. không kém hơn mình chút nào.

Kiếm pháp của ào ánh vô cùng sắc bén, tự nhiên thiên thành, vô cùng ào diệu, không ngờ mình không thể đánh bại ào ánh một cách dễ dàng như tường tượng.

Dư Tắc Thành lại cười, mình không sợ cường địch, chiến đi, từ trước tới nay mình chưa bao giờ sợ chiến, chưa ai có thể vượt qua mình.

Dư Tắc Thành sử dụng Vô Thượng Kiếm Ý của mình đại chiến cùng ào ảnh. khổ chiến, huyết chiến vô cùng dũng mãnh.

Hai bên đánh một trận không biết kéo dài bao lâu. Dần dần Dư Tắc Thành nắm giữ được toàn bộ biến hóa của Kiếm Ý Liệt vẫn do ảo ảnh kia sử dụng, trong vòng ba chiêu ắt sẽ đánh tan ảo ảnh này.

Đột nhiên ảo ảnh kia biến hóa kiếm quang, biến hóa này vô cùng ảo diệu, nhanh chóng phong tỏa trước sau trái phải Dư Tắc Thành. Bất kể Dư Tắc Thành biến hóa thế nào, thay đổi bao nhiêu phương vị, sử dụng kiếm pháp gì ngăn cản, cũng không ngăn được một nhát kiếm ảo ảnh đâm tới.

Kiếm này đâm tới hết sức nhẹ nhàng, chỉ là một đường thẳng đơn giản tự nhiên, nhưng Dư Tắc Thành vẫn không có cách nào ngăn cản.

Kiếm quang Dư Tắc Thành chuyển liên tục, xuất ra Vô Thượng Kiếm Ý của mình liều mạng ngăn cản. Sau đó nhảy vọt, chạy trốn, nhưng nhát đâm này tuy rằng đơn giàn, nhưng hắn muốn trốn cũng không được, thần diệu vô cùng, đâm trúng Dư Tắc Thành, xẻ hắn thành hai đoạn.

Lập tức Dư Tắc Thành chết đi, thân thể trong không gian tiêu tan, bị bắn ra khỏi Côn Lôn Kính.

Dư Tắc Thành rơi phịch xuống đất, một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng gì, không ngờ mình đã thất bại.

Tuy rằng thất bại, nhưng Dư Tắc Thành vẫn không xấu hổ, chỉ cần không chết vẫn còn cơ hội. Nhưng lần thất bại này hết sức ly kỳ, một kiếm kia đơn giàn như đổ nước xuống đất, đơn giàn vô cùng, nhưng khiến cho hắn không thể nào chống lại, chẳng biết là kiếm pháp gì...

Trong lòng Dư Tắc Thành biết rõ đây chắc chắn là kiếm ý của mình, hắn bắt đầu diễn luyện. Nhưng bất kể hắn diễn luyện thế nào cũng không thể đâm ra được nhát đâm bình thường đơn giản ấy. Cho dù kiếm ý của hắn biến hóa tới mức nào, cũng không có khả năng biến hóa ra kiếm thức này.

Nhưng rõ ràng là ào ánh đã sử ra một kiếm ấy đánh bại mình.

Dư Tắc Thành không nhịn được, buột miệng thóa mạ:

- Lừa gạt, đây rõ ràng là lừa gạt!

Nhưng trong lòng hắn vẫn biết rõ, đây là một trong những biến hóa của kiếm pháp mình, một chiêu thức biến hóa mà mình chưa bao giờ nghĩ ra.

Tái chiến, ta đây không tin tà ma...

Dư Tắc Thành lại nhảy vào chỗ cũ, trước mặt vẫn là ào ảnh của mình. Ào ánh này đang diễn luyện Kiếm Phi Dực của mình tới cực hạn, lại đại chiến một hồi với Dư Tắc Thành.

Chiến, chiến, chiến.

Lại xảy ra một chuyện không thể nào tin được, khi Dư Tắc Thành sắp sửa phá giải Kiếm Phi Dực mà đối phương diễn luyện, đối phương lại xuất ra một kiếm, lần này là một chiêu Lực Phách Hoa Sơn đơn giàn nhất. Nhưng ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, nhát kiếm này lại đánh chết hắn.

Thật là quỷ dị, một kiếm ấy là thế nào vậy? Tuy rằng kiếm lần này và kiếm lần trước có chiêu thức khác nhau, nhưng rõ ràng là cùng một nguyên lý.

Dư Tắc Thành vào không gian diễn võ cấp Hồng Hoang trong thế giới Bàn cổ, ra sức luyện kiếm. Hắn dựa theo kiếm pháp đối phương từng sử dụng, muốn phục chế biến hóa của một kiếm ấy. Nhưng bất kể hắn diễn luyện thế nào, cũng không thể luyện thành kiếm ấy, đây là chuyện không thể nào xảy ra, chuyện này đã đi ngược với quy tắc Thiên Đạo.

Không tin, ta không tin tà ma.

Dư Tắc Thành lại tiến vào, lại bị giết chết, lại tiến vào. Sau khi bị giết chết một trăm ba mươi sáu lần. dần dần Dư Tắc Thành có chút sở ngộ.

Hắn lập tức đình chỉ luyện kiếm, sử dụng truyền tống trận đi tới pháo đài Thiên Lại.

Sau khi Dư Tắc Thành tới nơi, bèn kích hoạt tất cả hệ thống nghiên cứu. đưa hết biến hóa kiếm pháp thất bại của mình vào trong đó, để cho hệ thống nghiên cứu của pháo đài Thiên Lại tiến hành nghiên cứu. để xem biến hóa này có thật là sát chiêu mà kiếm pháp của mình có khả năng biến hóa ra không.

Lập tức tất cả hệ thống nghiên cứu của pháo đài Thiên Lại bắt đầu vận chuyển. Sau khoảng mười ngày mười đêm, hệ thống nghiên cứu của pháo đài Thiên Lại cho Dư Tắc Thành một kết quả, biến hóa kiếm chiêu này hoàn toàn vô căn cứ.

Chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra, nếu kiếm pháp biến hóa như vậy, hoàn toàn vi phạm pháp tắc Thiên Đạo, vi phạm thiên địa tự nhiên. Đây chỉ là kiếm hư ảo, không có khả năng trở thành sự thật.

Nhìn thấy kết quả này, người bình thường lập tức sẽ cho rằng đây là Côn Lôn kính đùa giỡn Dư Tắc Thành, chỉ là lừa gạt hắn. Nhưng Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, hắn mơ hồ cảm giác được, Côn Lôn Kính đang truyền cho hắn một tín hiệu, hoặc nói chính xác hơn là vẽ ra cho hắn một khái niệm mới.

---o0o---

Loading...

Xem tiếp: Chương 1020: Nhận Được Tiên Khí.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Endless Love

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 9


Quyến Rũ Yêu Nghiệt Thủ Trưởng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 88


Những Câu Chuyện Nhỏ Của Tôi

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 5


Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 150


Anh Trình – Vạn Lí Bình Trù

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 16