21 Lúc Thu đến tìm Vô Dụng, Vô Dụng đang ngồi dưới tàng cây, dùng lá cây thổi chút điều khúc.
Thu cười cười, hỏi : “Tiểu Thất học được cái này từ đâu thế ?”
Vô Dụng lấy lá cây ra khỏi miệng, nói : “Là từ Trương Lão tiên sinh.
22 Vô Dụng chờ Thu, chờ đến mức cảm thấy lo sợ.
Ngày hôm qua, hẳn là trong lòng không vui, không biết Thu đêm nay còn có thể đến không ?
Nếu không đến….
23 Lúc vào cửa có gặp Cơ Chi Ngạn, Vô Dụng thành thành thật thật gọi “Thái tử ca ca”.
“Tiểu Thất muốn ngồi kế ta hay không ?” Cơ Chi Ngạn cười hỏi.
Vô Dụng lắc đầu, đáp : “Ta muốn cùng nương ngồi kế nhau.
24 Vô Dụng đứng trong đình nghỉ mát, gió theo bốn phương tám hướng thổi qua, mang theo một cảm giác mát lạnh.
Đình nhỏ có một ít hoa cỏ xong quanh, tay Vô Dụng khẽ bắt lấy một đóa hoa thổi qua, nhìn thấy trên hoa rõ ràng một tia đỏ nhạt, ở dưới ánh trăng, giống như là một mạch máu yếu ớt.
25 Một lúc lâu sau Vô Dụng tỉnh lại, mở to mắt.
Trong phòng vẫn im lặng như trước, cửa sổ hơi hơi mở ra, sáng sớm ánh mặt trời khẽ rọi vào, có chút ấm áp.
26 Vô Dụng cùng Thu vẫn mỗi ngày giờ Tuất gặp nhau, sau đó dần dần, kháng cự nho nhỏ không tự giác bắt đầu biến mất, tựa hồ lại nhớ tới cảm giác cùng Thu ở cạnh nhau.
27 Lúc Vô Dụng sáng sớm đi tìm Y, Y lại đang ngẩn người nhìn cái mặt nạ kia.
Vô Dụng nói hôm nay muốn đi ra cung có chút chuyện cần chuẩn bị, Y lại nhìn nó, không nói tốt hay không tốt.
28 Mấy ngày nay, do thỉnh cầu của Vô Dụng, tro cốt của Y vẫn đặt ở Thu Thủy điện. Vì thế Thu Thủy không có sửa chữa, cũng cấm những người khác đi vào.
Từ ngày đó về sau, Vô Dụng cũng chưa đi tới Thu Thủy điện, hôm nay không biết vì cái gì, bỗng nhiên rất muốn về thăm.
29 Tro cốt của Y vẫn đặt ở Thu Thủy điện như cũ, đây là điểm cố chấp của Vô Dụng. Đế vương nói về sau sẽ cùng hắn, cùng nhau đem Y táng ở Lạc Hương. Lúc đó, Vô Dụng không có trả lời.
30 Ngày đó đi Truy Dương, ánh mặt trời rất đẹp.
Vô Dụng đưa lưng về phía Đế vương sửa sang lại hành trang, tựa hồ do dự thật lâu, mới mở miệng nói : “Thu, ta sẽ cẩn thận giữ gìn lời của ngươi”
Đế vương sửng sốt một chút, còn không kịp nói chuyện Vô Dụng lại nói : “Còn có, mấy ngày nay… Thực xin lỗi !”
Đế vương thấy hai lỗ tai lộ ra ngoài cái mũ đã đỏ bừng bừng, không khỏi cười cười.
31 Càng đến gần Truy Dương, càng hoang vắng.
Vô Dụng biết những nơi biên thùy thường kém phồn hoa hơn Đế đo, nhưng nó không nghĩ tới lại cằn cỗi chật vật đến thế này.
32 Vô Dụng cũng không phải nhất thời xúc động.
Vô Dụng theo sáu tuổi bắt đầu đi theo Thu học võ đến bây giờ, đã muốn mười hai năm. Hiện tại võ công của nó tuy rằng không thể nói rõ bao nhiêu lực, bất quá so với một tên lính thường, vẫn hơn một chút.
33 Hứa Tiến vừa bước ra, đã bị thị vệ canh giữ ngoài cửa bắt lại.
Vô Dụng đi qua, nói : “Ta là Thất hoàng tử của Đế quốc, Hứa tướng quân do ta trông coi, các ngươi lo lắng cái gì ?”
Bọn thị vệ xem xét một lượt, thưa dạ rồi cho Hứa Tiến ra ngoài.
34 “A…. . ” Vô Dụng hơi run rẩy, nhanh chóng cúi đầu, nhưng vẫn bị Thu phát hiện lỗ tai của nó lộ ra ngoài đã trở nên hồng hồng.
“…. Ta nghĩ,” Vô Dụng do dự thật lâu, mới nói : “Ta thích ở cảm giác ở bên Thu… Hơn nữa, lúc ở Truy Dương, có một lần gặp nguy hiểm, lúc đó trong lòng chỉ nghĩ đến Thu… Nhưng, ta còn không biết đó có phải yêu…”
Cánh tay của Thu đang ôm Vô Dụng nắm thật chặt.
35 Ngoài cửa lớn ở Thu Thủy điện, Vô Dụng vô tình thấy Trữ Dũng Thần đứng ở nơi đó.
Giống như đã đứng từ rất lâu.
Vô Dụng ngừng một chút, sau đó bước ra phía trước, gọi hắn một tiếng.
36 Khi Vô Dụng tỉnh lại, ngây ngốc nhìn một trần nhà cao to thật lâu
Nó ngồi xuống, nghe được tiếng đinh đương rung động của vật gì đó bên chân trái.
Nó nghi hoặc nhìn chân trái, phát hiện trên mắt cá chân có một vòng kim loại màu vàng.
37 Lúc tỉnh lại đã vào khoảng sáng sớm.
Vô Dụng nghe thấy có một người nào đó một mực gọi tên mình, nó nhíu nhíu mày, sau đó mở mắt ra.
“Thu ?” Vô Dụng thấy người ngồi bên giường hoảng hốt một lúc lâu, sau đó nở nụ cười nói : “Ngươi tới rồi.
38 Cơ Chi Diệc
Mẫu phi nói với ta, thân là hoang tử, ngươi có thể không làm kẻ cao quý tột cùng, có thể không làm kẻ thông minh tột đỉnh, có thể không làm người được coi trọng, thì phải trở thành kẻ khó dò nhất.