21 Thụy Miên nằm trên giường, bụng trống rỗng nhưng trong đầu lại đầy suy nghĩ về những gì hôm nay nàng mình nghe được từ Bửu Toại. Nàng mung lung như đã từng nghe về ba món bảo bối, vậy mà không tài nào nhớ ra được nội dung là gì.
22 Ngay khi Thúy Như rời đi, Thuỵ Miên bồn chồn đi đến nơi ở của Đắc Di. Khi đến nơi, nàng bần thần đứng bên ngoài nhìn hắn đang bàn chuyện với Cát Uy. Thuỵ Miên ngẩn người, trong lòng bồi hồi: “Hắn là ý trung nhân, nam tử của ta sao?”
Đắc Di bất giác thấy Thuỵ Miên đã đứng phía ngoài từ bao giờ, mỉm cười gọi nàng vào: “Thuỵ Miên, nàng đến tìm ta?”
Thuỵ Miên ngượng ngùng gật đầu, thấy may mắn là Đắc Di không có thần cơ đọc được suy nghĩ của nàng, không giờ này nàng không biết phải trốn đi đâu.
23 Sáng sớm hôm sau, Thuỵ Miên nhìn lần cuối sảnh viện nàng đã ở mấy tháng nay. Nàng muốn tìm Thuý Như để nói lời từ biệt nhưng lại không thấy nàng ta đâu cả.
24 Hai mươi ngày đi đường không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Trừ việc ban đêm phải dừng lại để kiếm chỗ nghỉ ngơi, cả đoàn người liên tục di chuyển không ngừng, hy vọng có thể theo manh mối đến gần với bảo bối đầu tiên sớm nhất.
25 Mãn Quốc xưa nay được ca tụng là nơi sơn minh thuỷ tú (1) nổi danh tam quốc. Khi Hội Tam Bảo đặt chân vào thành thì trời đã về chiều, nhưng không vì thế mà mọi người không ngỡ ngàng cảm khái phong cảnh hữu tình nơi này.
26 Hôm sau là ngày Hội Tam Bảo hẹn gặp với người dẫn đường bí ẩn mà Dực Càng giới thiệu. Nhưng mãi đến tối mới đến giờ hẹn, nên Thụy Miên cùng đoàn người có cả ngày nhàn rỗi.
27 Thuỵ Miên và mọi người ngồi đợi trong tửu lâu lúc này đã đóng cửa. Tiểu nhị sau khi dọn dẹp xong, tiến tới chỗ họ thông báo: “Các vị công tử tiểu thư, Dực Càng đã đến.
28 Hội Tam Bảo lập tức khởi hành trong đêm hôm đó. Dưới sử chỉ điểm của Hạ Thư Sính và thêm một người mà hắn tin tưởng đi cùng để phụ giúp, chuyến đi diễn ra suôn sẻ.
29 Thuỵ Miên đang say giấc thì nghe tiếng Thuý Như vội vã lay nàng gọi: “Thuỵ Miên tỷ, Mộc Hải tiên sinh không còn trong lều nữa. Tiên sinh tờ mờ sáng đã rời đi, Đắc Di và Cát Uy công tử cùng Lê Ba và Lý Tư đang đuổi theo rồi.
30 Mặc Cảnh cho xe ngựa dừng lại, cả đoàn vừa đặt chân xuống thảm cỏ xanh mượt đã thấy từ xa một vị nam nhân tướng mạo cao to, tóc xoã dài ngang vai đi cùng với một vị phu nhân mặt hoa da liễu, khuôn mặt đầy đặn, trang phục sặc sỡ lại gần bốn người.
31 Mấy ngày tiếp theo, không chỉ tin tức về Trương Gia Nghị bặt vô âm tín mà Mặc Cảnh và Đắc Di cũng không thể dò ra đường đến hồ Dục Ngư. Hơn thế nữa, hai người họ còn phát hiện mình đang bị giám sát chặt chẽ.
32 Mấy ngày sau đó, Thuỵ Miên và ba người dù cố công tìm kiếm cũng không gặp lại được nam nhân hôm trước. Việc không có được tin tức gì mới làm nàng càng có cảm giác bất an.
33 “Hừ các người có im đi không thì bảo? Cố Yên trưởng lão đã căn dặn, chính là vì khi hiến tế muốn dâng lên cống phẩm toàn thây, nếu không thì chúng ta đã chặt chân cắt lưỡi bọn ngươi, đỡ phải tốn công mà trông chừng.
34 Mặc Cảnh hỏi: “Bối Giang lão mà các người nói đến, có thể dự đoán thiên cơ?”
Giang Hàn trả lời: “Đúng vậy, Bối Giang lão nhân từng là người lớn tuổi nhất nơi đây, cũng là lão nhân có tiếng nói trong tộc, là người phản đối cách làm của Cố Yên.
35 Thuỵ Miên vừa đói vừa mệt, nàng vừa trải qua một đêm căng thẳng, giờ lại cùng ba người Mặc Cảnh, Đắc Di và Thuý Như trốn trong hang động chật hẹp. Ngồi đợi tin tức từ Thiết Ảnh và Giang Hàn, trong lòng Thuỵ Miên như lửa đốt.
36 Bốn người này vừa lên khỏi mặt nước, liền nhìn cả bọn năm người Giang Hàn, Thuỵ Miên, Mặc Cảnh, Đắc Di và Thuý Như đánh giá. Tên chỉ huy là tướng cua cầm trên tay một cuộn giấy, giở ra xem, rồi chỉ càng cua lớn về phía Giang Hàn và Thụy Miên, ra lệnh cho ba quân lính đi cạnh: “Số chúng ta thật may mắn, không ngờ bọn phàm nhân cũng ở đây, đỡ mất công đi tìm.
37 Thuỵ Miên nhớ lại, lúc hai tỷ đệ Nhuận Kỳ và Nhuận Ngọc cãi nhau trên bờ hồ Dục Ngư, có nhắc đến một nam nhân của tộc Mật Ngư Nhĩ mà Nhuận Ngọc đem lòng mến mộ.
38 Nhuận Kỳ y lời với Nhuận Ngọc, từ lúc bỏ đi đến hôm sau cũng không quay lại quấy rầy Thuỵ Miên. Nhưng nàng lại phát hiện nhất cử nhất động của mình luôn bị theo dõi bám sát.
39 Thuỵ Miên nghe thấy tiếng hét chói tai, nhưng không phải của bản thân mà là tiếng kêu đau đớn từ hai ả cá tinh. A Tảo một tay cầm kiếm, xuất chiêu chém cho hai ả lăn ra đất.
40 Thuỵ Miên, Đắc Di, Mặc Cảnh và đám người bị thương cùng nhau bơi mãi mới lên được phía trên mặt nước. Không khí buốt lạnh đánh ấp vào mặt nàng và mọi người.