421 Một người vừa ngã xuống, ngay sau đó lại có một người ngã xuống…Hai, ba…Mười người, một đám…Đột nhiên, ở bốn phương tám hướng bên đài cao người ngã xuống hàng loạt.
422 Hai bên đối địch, hàn ý lạnh như băng hòa vào không khí trầm trọng!“Hắc bạch lưỡng đạo, giang hồ Trung Nguyên… ta sẽ cho các ngươi khuất phục. Hừ hừ hừ…” Vũ Văn Trường Sanh không dám khinh thường, hậm rãi nhìn bốn phía, thủ lĩnh các thế lực lớn vẫn đang khổ khổ chống đỡ, nhìn bộ dáng sau một lúc sẽ ngã xuống!“Ngoại trừ người trên đài, còn lại giết không tha!!!”Một tiếng ra lệnh, hơn ngàn cao thủ ngoại tộc cùng đám người Ngũ độc giáo đông thời ra tay, cùng nhau nhảy xuống bốn phía đài cao, gặp người liền giết!“A!”“Cứu mạng…““Không…““A a a…“Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế dưới đài vang lên! Không ai có lực phản kháng, vô lực đào vong, ngay cả một tia tôn nghiêm cuối cùng cũng bị tuyệt vọng mà diệt.
423 Thấy Tiểu Hỏa lại đánh đến, Vũ Văn Trường Sanh cười lạnh không thôi, trong tay hiện ra một thanh chủy thủ tinh xảo, dùng sức đâm đến!"Cảng…"Chủy thủ cùng lớp lông trên người Tiểu Hỏa cọ sát, cũng không có máu tươi nhỏ ra như dự đoán.
424 Trên Vạn Nhận phong, đám người Lỗ Thứ kinh dị nhìn xuống phía dưới, trong mắt tràn ngập thần sắc bất khả tư nghị, mặc dù bọn họ ở xa nhưng vẫn có thể cảm ứng được loại biến hóa dị thường trong thiên địa này.
425 Nếu nói thiên địa có thể khoan dung hết thảy ân oán tình thù, thì sao còn có người không thể dứt ra?Nếu nói thời gian có thể hòa tan hết thảy khổ đau, thì sao còn có người không thể dứt ra?Dứt không ra bởi vì trong lòng có hận!Không từ bỏ bởi vì trong lòng có yêu!Trải qua nhiều chuyện như vậy Nhạc Phàm đã thay đổi rất nhiều, cũng hiểu được rất nhiều, chỉ là có thể hiểu được lại không có nghĩa là có thể nghĩ thông suốt, có một số việc chính mình dù biết rõ như vậy nhưng bản thân hết lần này đến lần khác lại khó có thể làm được.
426 Đối với chuyện phát sinh cùng sự lựa chọn cuối cùng, không người nào đưa ra ý kiến nào khác, cũng không nào có tư cách phát biểu ý kiến. Bởi vì, ở trên thế gian này, không có ai quan tâm đến sự tồn tại của Trần Hương hơn là Nhạc Phàm.
427 Nghe Vũ Văn Trường Sanh hô cứu, cơ hồ tất cả mọi người đều giật mình. Nghĩ không ra hắn còn có kẻ chống lưng, khó trách kiêu ngạo như vậy!Ánh mắt đều tập trung vào hai người đó, trong đó có một lão giả hai tay khoanh lại đứng ngạo nghễ giữa sân, chỉ thấy hắn mặc đồ đen, ánh mắt lăng lệ, cả người giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm xuất khỏi vỏ, phát ra từng đợt khí lạnh đậm đặc!Người bên cạnh là một lão nhân người mặc giáp cứng, áo bào màu tro quàng qua vai, trên lưng có bảy thanh bảo kiếm hình thù khác nhau, uy phong lẫm lẫm.
428 Gió nhẹ từ từ thổi qua, trong u tĩnh mang theo sự thanh tân mê người. Chỉ bất quá, cảm xúc như vậy lúc này lại không ai thưởng thức. Trên “Tụ võ đài” im lặng dị thường, ngay cả mọi người chung quanh cũng không dám phát ra một chút tiếng động, cả Võ lâm đại hội tràn ngập một loại không khí âm trầm đầy áp lực!Ánh mắt Nhạc Phàm rất trầm, nội tâm rất tĩnh.
429 "Bạch Tố Vân!? Lý Nhạc Phàm!?""Lão huynh, ngươi nói Đao cuồng có thể là đồ đệ của Bạch Tố Vân hay không nhỉ?""Ta thấy quá nửa là như vậy". "Một người từng là Vũ đế đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, một người bây giờ là Đao cuồng, cực mạnh! Hai thầy trò đều lợi hại vậy sao, thật sự là một đoạn giai thoại trong võ lâm truyền kỳ rồi!""Đâu mà thầy trò, ta thấy hai người bọn họ là huynh đệ kết bái".
430 "Phiêu Miểu Phong chắc sẽ thắng thôi!" Mông Chiến chân mày không động đậy, chỉ lo lắng đã cho mượn hai viên thiên tinh có thể thu lại cả vốn lẫn lời hay không.
431 Mộ Dung Ngạo Hàn là người của Ẩn tông, không lẽ giữa Thiết Huyết và Ma môn cũng có quan hệ gì?Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào trên người Thiết Huyết, trong mắt một sự mê hoặc, mơ hồ lộ ra vẻ bất an.
432 Lúc này, trên Tụ võ đài không khí nghiêm trang! Các thế lực lớn đều lục tục rời ra ngoài sân, Ngay cả người của Ẩn tông và Ma môn cũng lùi lại bên rìa đài cao.
433 "Ầm. . . ầm. . . ầm"Một tiếng nổ cực lớn vang lên làm chấn động tâm thần mọi người! Thế như bài sơn đảo hải (dời non lật bể), khí thế mênh mông, mãnh liệt bành trướng!Giữa sân đã bị hàn quang bao phủ đầy trời, mọi người dưới đài càng cảm thấy run sợ trong lòng, cả người không khỏi run lẩy bẩy.
434 Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm đặt chính mình vào hiểm cảnh như thế, mặc dù có chút bốc đồng, nhưng đúng như Thiết Huyết đã nói, một đời người sẽ làm ít nhất một hai việc rất ngu ngốc.
435 Không một ai có thể hình dung đó là loại tia sáng gì, tia sáng bảy màu xoay chuyển, sinh cơ hiên ngang…Không ai có thể hình dung, cảm giác trong lòng khác lạ, hoặc ấm hoặc lạnh, như muốn sờ vào, nhưng lại xa xôi không thể với tới…Thời gian tựa như dừng lại ở thời khắc này, hết thảy cũng trở nên yên tĩnh, thậm chí trống rỗng.
436 Ái hận tình cừu phi ngã nguyện, bạch phát nhất nộ vi hồng nhan. (Tay nắm huyết đao tâm cũng lạnh, Tiễn hồn lên thẳng phá trời xanh. Yêu hận tình thù ta không muốn, tóc bạc nổi giận vì hồng nhan)"Tiễn hồn" vàng rực chói lọi bị một quầng sáng màu đen dầy đặc bao quanh, phảng phất như hơi thở của phẫn nộ cùng thù hận!Nhạc Phàm ôm Trần Hương trong lòng lơ lửng trên không trung trên Tụ võ đài, một đôi mắt đỏ hồng lóe lên những tia khát máu, mái tóc trắng dựng đứng tung bay cuồng loạn, vẻ mặt vừa hung ác vừa lạnh lùng, thật là hợp với danh xưng Hung thần.
437 Đây… là chuyện gì xảy ra vậy?Nhạc Phàm cảm thấy Trần Hương trong lòng có chút rung động, tâm mạch khôi phục, bằng mắt thường có thể thấy được vết thương rất sâu trên ngực đang nhanh chóng khép lại, mà thanh "Thừa ảnh" vấy máu kia chẳng thấy tung tích đâu nữa.
438 Bên ngoài bình nguyên, một đám đông cưỡi ngựa phi nhanh đến, mục tiêu hiển nhiên là Đại hội võ lâm. Mọi người dưới Tụ vũ đài thấy tình huống như vậy đều tránh ra nhường đường, còn những người trên đài thì chuyển sự chú ý lên người Thiết Huyết.
439 Thế gian cho tới giờ thật nhiều chuyện, giang hồ tranh đấu tới bao giờ mới nghỉ?Là mệt mỏi, là uể oải, có lẽ còn cái khác nữa…Nhạc Phàm hiện tại, không muốn đợi chờ tại địa phương trầm trọng này thêm một phút nào nữa, không muốn nghĩ thêm một phút nào nữa! Vì vậy hắn ôm chặt Trần Hương vào lòng, cũng không nói gì rời khỏi đây, chỉ để lại một bóng hình cô độc, trên mặt đất xanh mênh mông càng lúc càng dài.
440 Từ xa đã thấy nét uể oải trong mắt mọi người, bị che phủ bởi một loại đau thương trầm lắng, tựa hồ không ai biết được rằng ngày mai giang hồ sẽ có thay đổi như thế nào.