161 Sáng sớm hôm sau, Duyệt Nhi rời giường, Tức Mặc Ly rửa mặt, thay y phục cho nàng xong mới ôm nàng đi đến nội điện đã chuẩn bị xong xuôi cơm nước trước đó.
162 Sáng sớm hôm sau, Duyệt Nhi rời giường, Tức Mặc Ly rửa mặt, thay y phục cho nàng xong mới ôm nàng đi đến nội điện đã chuẩn bị xong xuôi cơm nước trước đó.
163 Duyệt Nhi ngồi ở trên người Tức Mặc Ly, nét phiền muộn rối rắm hiện rõ trên gương mặt nhỏ nhắn, Tức Mặc Ly cúi đầu nhìn nàng, đôi mày dài khẽ cau lại.
164 Người mở cửa không phải Di Thể. Mọi người hạ tầm mắt nhìn xuống thì thấy một đứa bé chỉ mặc mỗi cái yếm màu vàng nhạt.
Dáng vẻ của đứa bé vô cùng đáng yêu, đôi mắt to màu hổ phách trong suốt sáng lấp lánh vừa nhìn đã biết là được di truyền từ ai.
165 Tức Mặc Ly ôm người lớn, dắt theo người nhỏ, đặt lên băng ghế rồi lại vỗ vỗ trấn an cả hai, quay người đi làm chút gì đó ngon ngon cho hai người.
Duyệt Nhi ngơ ngác nhìn Hốt Hốt trước mặt, một lúc lâu sau mới nói: “Con vì sao không phải hổ con?”
Hốt Hốt cũng đáng thương nhìn lại Duyệt Nhi: “Mẫu thân, người ghét con không phải là hổ ư?”
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
166 Nàng bay người lên, đưa tay cẩn thận đem dây mây quấn bên trên gạt đi. Bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng mơn trớn trên hai chữ ‘Đạp Vũ’, thoáng chốc muôn vàn ký ức chợt ùa về trong tâm trí.
167 Không biết là qua bao lâu, Duyệt Nhi cuối cùng cũng tỉnh táo, từ từ mở mắt, khung cảnh trước mắt rất đỗi xa lạ.
Bên cạnh có một thiếu nữ trẻ tuổi, khắp người đầy mùi son phấn, thấy Duyệt Nhi tỉnh lại thì cười bảo: “Tỉnh rồi? Mau mau rửa mặt đi.
168 Lại là một tiếng hét sợ hãi, sau đó, Duyệt Nhi trông thấy Tức Mặc Ly từ cửa sổ bay vào.
Ý lạnh trên mặt y dày đặc, bàn tay tựa ngọc tạc gạt phắt bàn tay vẫn đang níu áo Duyệt Nhi xuống, kế đó, dưới ánh mắt hoảng hốt của nàng, đem thi thể đó liền ném lên trên đất, tao nhã triệu một chiếc chậu bằng ngọc đến rửa tay rồi mới ôm lấy Duyệt Nhi, không chút hoảng hốt vội vàng ngồi lên giường.
169 Duyệt Nhi mơ mơ màng màng mở mắt, khắp người đều đau nhức, bất giác khẽ rên lên một tiếng. Từ trong chiếc chăn gấm mềm mại bò ra, trong không khí hãy còn lưu lại hương sen thanh mát thoang thoảng.
170 Chập tối.
Duyệt Nhi nhìn đường phố đưa mắt chẳng thấy điểm cuối, có chút sửng sốt: “Phố Trường Lạc dài nhất sầm uất nhất phàm gian cũng không bằng một phần nghìn nơi này……” Nàng có ấn tượng đã từng thấy qua con phố dài nhất vào quãng thời gian ở Tây Tiêu Chi cảnh.
171 Tức Mặc Ly cõng Duyệt Nhi đi vào, Ngu Cực đang quỳ ở vị trí đầu tiên run rẩy ngẩng đầu, thấy Tức Mặc Ly đeo một cái mặt nạ bằng tử ngọc đơn giản, không khỏi toát lên đôi chút mị hoặc.
172 Duyệt Nhi trải qua mấy ngày ở Yểm Tịch sơn, cuối cùng cùng với con kiến ở Yểm Tịch sơn nhìn nhau đến phát ghét, nhàm chán ngồi trong đình nghỉ chân đếm hoa sen, câu cá vàng.
173 Mấy người vừa nãy dùng pháp thuật xách Duyệt Nhi vội vàng rời khỏi Ngu Phong, còn chưa kịp lấy hơi thì đã gấp gáp hướng phía Hóa Lương mà đi.
Đến Thanh Hoa sơn.
174 Duyệt Nhi trở lại, toàn bộ Ngư Phong đều kinh động. Nửa đêm canh ba, vậy mà không người nào ngủ, tất cả đều tập trung ở Yểm Tịch sơn, trông thấy Duyệt Nhi , mặt người nào người nấy đều hiện ra vẻ lo lắng.
175 Ngày hôm sau, Duyệt Nhi theo Ngu Cực đến một ngọn núi nhỏ không chút thu hút.
“Đến đây làm gì vậy?”
Ngu Cực cười đáp: “Năm đó, ta chính là ở nơi này tình cờ gặp cô nương.
176 Bên môi Cấp Quỳnh hàm chứa ý cười lạnh lẽo, kiếm trong tay càng múa nhanh hơn. Nhất thời, giữa không trung quang điện giao thoa, kiếm khí đan xen, dưới bầu trời hoàng hôn càng toát lên vẻ mỹ lệ.
177 Thiên Hồi và Mộc Thông theo Duyệt Nhi quay về Yểm Tịch sơn, quang minh chính đại dưới ánh mắt giết người của Cửu Kiếm tự nhiên ăn chùa uống chùa.
Duyệt Nhi dạo gần đây có thêm một sở thích, chính là xem Cửu Kiếm và Thiên Hồi đấu võ mồm.
178 Duyệt Nhi có một giấc ngủ ngon nhất từ khi đến Thánh giới, lúc tỉnh dậy thì Tức Mặc Ly đã không còn ở Yểm Tịch sơn.
Cô hổ nhỏ buồn thiu, rầu rĩ không vui ăn điểm tâm Ninh Tê làm.
179 Hôm sau, Thất Mệnh truyền tin nói Khổng Tước và tiểu bảo bỗng dưng biến mất, một chút tin tức cũng không có.
Dyệt Nhi cũng luống cuống, chỉ có thể an ủi Thất Mệnh thúc thúc, báo cho bạch hổ và mọi người ở các giới đi tìm.
180 Cấp Quỳnh thầm hướng về phía Việt Hoa đưa mắt ra hiệu, tiếc là đôi mắt Việt Hoa gần như dán chặt trên người Duyệt Nhi, dù thế nào cũng không thấy dấu hiệu của nàng ta.