21 Tiểu Ngân tự tin trả lời: "Tiểu Ngân còn biết rất nhiều nơi mà con người chưa phát hiện ra nữa kìa, Người muốn đi Phượng Thành chứ gì, tẩy hết vết máu trên tay Người với để Tiểu Ngân tắm cho sạch sẽ rồi chúng ta đi.
22 Long Tử Nguyệt thấy tường thành ở đằng xa thì kêu Tiểu Ngân giảm tốc độ lại, dừng lại nghĩ ngơi một chút chờ trời sáng cổng thành mở thì vào thành sau.
23 Vị tiểu thư kia cũng không vội đáp lời nha hoàn mà nhìn về phía cửa thấy Long Tử Nguyệt vẫn chưa đi hẳn, có vẻ đã nghe được hết những gì nha hoàn cận thân nàng nói, khẽ lắc đầu nhìn nha hoàn nhà mình một cái.
24 Sở Phượng Tiên đi đến bên cạnh Long Tử Nguyệt đưa cánh tay trắng muốt không tỳ vết, mịn màng như da tiểu hài tử ôm cánh tay Long Tử Nguyệt áp bộ ngực đồ sộ kia của ả, như có như không chạm nhẹ vào Long Tử Nguyệt.
25 Từ lúc bước vào ánh mắt Phượng Du đều nhìn đến Long Tử Nguyệt, khiến Long Tử Nguyệt nhức đầu ở chỗ, ánh mắt này tuy không táo bạo như của Sở Phượng Tiên nhưng nó cũng là ánh mắt của nữ nhân khi nhìn trúng thứ gì đó mà mình thích.
26 Sở Phượng Tiên lần đầu nhìn thấy bạch mã có linh tính như vậy, vừa thấy chủ nhân đã tự động bước lại gần làm nũng toàn thân cao thấp đều trắng muốt, vừa mang vẻ uy mãnh của ngựa hoang lại vừa mang vẻ đáng yêu của tiểu bạch thỏ, trên người của bạch mã cũng không hề có cái gọi là dây cương hay yên ngựa gì càng làm cho Sở Phượng Tiên cũng sửng sốt không kém.
27 Long Tử Nguyệt cũng không ý kiến gì chỉ đưa ra thêm một ít bạc vụn đưa lão nói ngắn gọn: "Số tiền chắc đủ để lão làm rồi rồi chứ?", thấy công tử này ra tay thật hào phóng phải biết rằng một lượng bạc đã đủ lão sống trong một tháng hơn, đằng này đưa liền cho lão hơn hai mươi lượng chỉ để làm kim may vá, tuy có yêu cầu cao về kích thước kim nhỏ hơn bình thường nhưng cũng không làm khó được lão lắm.
28 Phượng Du kinh ngạc mở to mắt nhìn Long Tử Nguyệt, vẻ mặt không thể tin được vì lý do gì mà người này lại biết được việc mình sai sát thủ đi lấy tim của bạch mã trong rừng Tử Vong.
29 Chọn một nơi vắng người, Long Tử Nguyệt nhảy từ nóc nhà xuống ngõ hẹp nhỏ rồi thong thả đi bộ lòng vòng trong đó một lúc đột nhiên nàng nghe thấy tiếng trẻ con đang kêu cứu, tuy khá nhỏ đến mức gần như không rất khó phát hiện, nhưng có lẽ do Huyết tộc thính giác nhạy bén nên nàng vội phi thân nhanh đến nơi phát ra tiếng động đó.
30 Long Tử Nguyệt đỡ đứa nhỏ một cách nhẹ nhàng ngồi dậy tựa vào bả vai nàng, đứa nhỏ thấy nàng vẫn nhìn chăm chăm nó, như sợ hãi cố gắng chống chọi không thể để bản thân mình hôn mê, bên tai lại nghe thấy tiếng nói dịu dàng của Long Tử Nguyệt đầy ma mị: "Ngươi có đồng ý trở thành người của ta không? Ta sẽ cứu sống ngươi, giúp ngươi trở nên mạnh mẽ hơn để có thể tự bảo vệ lấy những gì mà ngươi trân trọng.
31 Khẽ hé mắt ra nhìn vào vị trí đứa nhỏ đang nằm kia khiến Long Tử Nguyệt giật mình, thấy nhóc đã tự ngồi dậy, đang ngẩn ngơ nhìn nàng, cũng không biết nó đã tỉnh dậy từ lúc nào nhìn nàng đến phát ngốc.
32 Long Tử Nguyệt chậm rãi nhìn lướt qua ngắm nghía một chút, cảm thấy bộ y phục màu trắng điểm xuyết vài đóa tiểu liên trôi nổi trên mép vạt áo trước ngực cùng một vài chiếc lá nhỏ ở bên cạnh thật sống động.
33 Long Ám đang ngồi bên trong hang động vẻ mặt trông ngóng nhìn ra cửa mong chờ Long Tử Nguyệt nhanh nhanh trở về với cậu, cuộc sống hiện tại của cậu gần như bộ thay đổi đột ngột khiến cậu cảm giác mình được ai đó quan tâm, lo lắng, chăm sóc thật vui vẻ, hạnh phúc.
34 Đứng từ xa quan sát Long Ám một lúc vẫn không mặc được xong bộ y phục bèn giả vờ ho "Khụ khụ" hai tiếng rồi dẫm bước chân lên nền cỏ tiến lại gần cậu, Long Tử Nguyệt hướng dẫn cậu cách bận y phục xong rồi để cậu tự mình làm lấy một mình, đây cũng là cách để cậu có thể học đi đôi với hành, tiếp thu cũng nhanh hơn.
35 Long Ám tự đưa tay vuốt trán âm thầm đau đầu, tỷ ấy có lúc thông minh không ai sánh kịp có lúc lại ngớ ngẩn còn hơn đứa nhỏ như cậu, chỉ là trong lòng cậu thấy thật ấm áp, hành động lo lắng khi thấy thân thể cậu không có nhiệt độ như bình thường của tỷ ấy hoàn toàn là thật vì cậu mà nảy sinh.
36 Rốt cục Tiểu Ngân cùng Long Tử Nguyệt cũng trở lại hang động, nàng vui vẻ vừa đi vừa chạy lại gần ôm lấy Long Ám vào lòng miệng hoạt động liên tục giới thiệu Tiểu Ngân cho cậu làm quen.
37 Long Tử Nguyệt nghiền ngẫm hình như nàng toàn bị người khác quát vào mặt đuổi đi nơi khác, không lẽ nhân duyên của nàng kém đến vậy, gặp người người xua kẻ đuổi.
38 Loanh quanh trong biệt viện từ lúc trời sắp hoàng hôn đến tận tối mịt vẫn chưa thấy người cần tìm, Long Tử Nguyệt đành phải tìm một kẻ nào đó hỏi thăm cho nhanh cứ chạy như vầy đến sáng cũng không xong mà khổ nỗi nàng lại là kẻ mù đường nữa, chạy lòng vòng chỉ có lạc và lạc xa hơn thôi.
39 Trương địa chủ chỉ thấy Long Tử Nguyệt như đưa tay ném vật gì đó về phía gả, cảm giác có gió thổi nhẹ một cái liền nghe thấy tiếng ngã nặng nề ở trong lòng gả, vội quay sang nhìn thì phu nhân của gả đã chết, ánh mắt còn trừng thật lớn, một bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng trong người, ở giữa mi tâm rỉ ra một ít máu loãng.
40 Long Tử Nguyệt nhìn thi thể tiểu hài tử trước mặt ánh mắt động cũng không động một cái ngơ ngẩn ngồi bất động ở đó, Tiểu Ngân im lặng nhìn nàng một lúc cũng không thấy nàng cử động, đang định lên tiếng an ủi nàng thì Long Tử Nguyệt chợt đứng dậy đi ra khỏi ngôi miếu.