21 Cửa ải cuối năm rất nhanh tiến đến, vương phủ cùng triều đình trên dưới ngập tràn không khí vui mừng, dân chúng các gia các hộ cũng vội vàng dọn dẹp quét tước, nghênh đón tân niên sắp đến.
22 Kỳ thật Già La Diêu không phải không lo lắng cho hắn, chỉ là thích nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, thích nhìn khuôn mặt còn trẻ tuấn mỹ của hắn tản mát ra cái loại bừng bừng sinh cơ (đầy sức sống) này.
23 Cuộc sống từng có
“Duệ, ngươi đang làm gì?” Tiếu Đồng tắm rửa xong, một đầu tóc ướt sũng trong phòng tắm đi ra, nhìn hắn dựa ở trên giường size lớn dành cho hai người, hỏi Tiếu Duệ.
24 Hắn rất nhanh sẽ biết nguyên nhân là cái gì.
Phần mở màn tế quân quả thật buồn tẻ nhàm chán, hiến tế bình thường nặng nề túc mục. Nhưng đoạn sau quả thật hoàn hoàn toàn toàn là lễ rửa tội của bộ quân sự, khí thế ngất trời, làm cho Bạch Thanh Đồng rung động nội tâm.
25 Tế quân rất thành công. Lấy uy vọng của Già La Diêu, lễ tiết phiền phức dong dài này tựa như vải bó chân của lão thái bà, chỉ là cái quá trường. Chân chính kích khởi khí thế các tướng sĩ, là Già La Diêu người này.
26 Tử Hà đỡ Già La Diêu đi vào hậu viện, nơi này không giống tiền viện giăng đèn kết hoa, trên nhánh cây còn sót lại vài bông tuyết chỉ treo một đèn ***g nhỏ màu đỏ, theo gió lay động, xa xa nhìn qua giống như những vì sao, có loại cảm giác không nói nên lời… là một sự ấm áp mới lạ.
27 Bạch Thanh Đồng rốt cuộc cũng xướng xong thanh kịch đã được luyện tập trong vài ngày. Bởi vì thời gian quá gấp, điệu hát lại phức tạp, hắn lại chỉ xem qua hai lần diễn ở Lâu gia, tiếp xúc không lâu, cho nên tuy rằng tập diễn trong thời gian ngắn ngủi, đã làm cho hắn tốn không ít công sức.
28 “Đồng… Đừng náo loạn. ” Già La Diêu không lưu loát mở miệng, chậm rãi đẩy hắn ra. Lúc thiếu niên ấm áp nóng rực rời đi, trên người tỏa ra tia hàn ý.
Chẳng lẽ một màn lãng mạn vừa rồi ––– cũng không thể làm y rung động hay sao?
Trong lòng Bạch Thanh Đồng có chút uể oải.
29 “Chào buổi sáng!”
“… Chào. ”
Già La Diêu thấy có chút khó xử, có điều đấy chỉ là trong lòng, còn ngoài mặt vẫn không biểu hiện ra điều gì, thậm chí so với bình thường còn có phần thản nhiên, đến ánh mắt cũng toát lên vẻ lạnh lùng.
30 Tiết tân xuân triều đình liền cho nghỉ suốt năm ngày. Tiểu hoàng đế tuổi cũng không còn nhỏ nữa, chuyện tế tổ đều giao cho y, Già La Diêu vì thân thể bất tiện, chỉ vào từ đường trong vương phủ thắp hương cho tổ tiên, mùng một đầu năm cứ thế qua đi.
31 “Ân… A –––”
Già La Diêu bật lên tiếng rên rỉ khe khẽ, ngửa cổ lên, bám chặt lấy bờ vai thiếu niên kia.
Hai người y phục còn chưa cởi hết. Bạch Thanh Đồng cực kỳ thuần thục cùng ôn nhu mà tiến vào cơ thể y, ngón tay linh hoạt mơn trớn phía trước của y.
32 Bạch Thanh Đồng thật không ngờ nhanh như thế lại có thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia lần thứ hai. Cho nên, khi hắn trở về đại trướng (lều lớn), ngẩng đầu nhìn thấy người ngồi trong xe lăn khẽ mỉm cười yên lòng thì không khỏi kinh hỉ mà bật ra một tiếng kêu lớn.
33 Hơi thở ấm áp lưu động bên người. Cửu biệt trùng phùng (xa nhau lâu ngày gặp lại) khiến hai người đều có điểm kích động.
Bạch Thanh Đồng hôn đôi môi cánh hoa mỏng thơm của Già La Diêu, đầu lưỡi thỉnh thoảng lướt nhẹ, ngón tay chậm rãi trượt vào vạt áo y, tựa hồ có dự định tiến thêm một bước.
34 Ngày xuân ở biên quan vẫn rất lạnh, gió cát khô hanh thổi vào da đến đau nhức.
Già La Diêu đứng trên vọng đài cao nhất Đức An quan, nhìn đám binh sĩ đang đứng chỉnh tề phía dưới.
35 “Ôi, nhẹ tay, nhẹ tay thôi!”
“Đừng nhúc nhích! Cái đồ ngu ngốc nhà ngươi, lúc này mới biết đau? Lúc trước đã làm cái gì hả!”
“Tử Mặc, ngươi mắng ta?”
“Đương nhiên phải mắng ngươi! Ngươi bị ngu hả? Dám nhảy khỏi ngựa hỗn chiến với bộ binh.
36 Già La Diêu nhìn hắn, thấy trong mắt hắn áy náy, lo lắng cùng ảo não đủ loại cảm xúc.
Trong lòng y ấm áp, biết là Bạch Thanh Đồng yêu mình, không khỏi cúi đầu nhìn bụng của bản thân, nhớ tới những lời của Vương ngự y trước đây.
37 Bạch Thanh Đồng quả nhiên thành thật, nằm trên giường từ phía sau ôm lấy y, bất động, chính là phía dưới có thứ gì đó nhô lên chọc y khó chịu.
Già La Diêu bất đắc dĩ thở dài, quay người lại nói: “Để ta giúp ngươi.
38 Trong khoảng thời gian này, Bạch Thanh Đồng ở lại chỗ Già La Diêu an tâm dưỡng thương. Già La Diêu cũng không vội quay về kinh, cùng hắn thoải mái sống qua ngày.
39 Tử Hà kéo xe lăn ra phía sau, chuyển tay thành trảo, cứng rắn đỡ thanh đao đang đánh úp tới.
Hắn không thể né tránh, vì nếu hắn né tránh, Già La Diêu sẽ là người phải trực tiếp đối diện với đao phong.
40 Hôm nay đại nội thị vệ Dư Mặc mồ hôi như mưa. Cho dù hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới góc phía tây của hoa viên, cũng đã muộn.
Thích khách đều đã mất mạng.