41 ” A a a a a a──!!! Ngọc, Ngọc, Ngọc, Ngọc,…” Trong lầu một lần nữa truyền đến âm thét chói tai của Miêu đại nhân! ( Lại nói, lầu này hiệu quả cách âm rất tốt.
42 Trong Trùng Tiêu lâu,
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đang liếc mắt đưa tình khí thế ngất trời ( = = ||| thật sự là đang liếc mắt đưa tình?!) hoàn toàn không có chú ý tới nguy hiểm đang đến gần ( Ách… Nhị vị các ngài thực sự cũng quá chậm chạp rồi.
43 Suy đi tính lại, Triển Chiêu đã là ” người đã chết “, mà Bạch Ngọc Đường sau khi bị biến nhỏ đi thì lại càng thấy rõ bụng to, vì vậy hai người Miêu Thử sau khi ra khỏi Tương Dương Vương phủ, để tránh đưa tới phiền toái không cần thiết, hai người cũng không có trở về quán của khâm sai đại nhân, sau khi để chim bồ câu liên lạc với Mẫn Tú Tú báo hành tung của mình, liền trực tiếp thừa dịp đang loạn âm thầm trốn khỏi thành.
44 ”
Chiêu ca ca. . . huynh đã trở về rồi!!!”
Miêu Thử hai người vừa bước vào của Khai Phong phủ, một thân ảnh nhỏ bé màu xanh biếc cùng với tiếng kêu đặt biệt ngọt ngào ( Buồn nôn:-<) khiến="" người="" khác="" nguyện="" chết="" không="" từ="" nan="" (="" để="" không="" phải="" nghe="" thêm="" lần="">)><) hướng="" đến="" bên="" bạch="" ngọc="" đường.
45 Tử Miêu! Ngươi còn tới tìm ta làm cái gì?! Cút ngay đi!!! “ Bạch Ngọc Đường bên ngoài nằm nghiêng hờn dỗi, chợt nghe thấy tiếng cánh cửa mở, còn tưởng là Triển Chiêu tới tìm mình chịu nhận lỗi, cũng không thèm quay đầu lại, nắm lên cái gối ném qua.
46 Editor: Jung Tiểu Kú
. . . Một canh giờ sau. . .
Cốc cốc ── Triển Chiêu bưng lấy cái khay rón rén đẩy cửa vào, thấy Bạch Ngọc Đường nằm nghiêng quay lưng về phía trong tường, cũng không biết là đang ngủ hay vẫn còn đang giận dỗi.
47 Editor: Jung Tiểu Kú
Sau chuyện này, hai vợ chồng son đại Miêu tiểu Thử vốn tưởng rằng hết thảy sóng gió đã qua rồi, bọn họ từ đó có thể hảo hảo trải qua cuộc sống gia đình hạnh phúc nho nhỏ, ổn định.
48 Bên trong phòng của Miêu Thử
Trên giường lớn, màn lụa che đậy, hai thân ảnh một lớn một nhỏ cứ lăn thành một đoàn, Miêu đại nhân vui vẻ vuốt ve cái bụng tròn vo của tiểu Thử nhà mình, tiếp đó làm một trận cuồng hôn mãnh liệt, vừa hôn lại còn vừa hưng phấn mà sờ tới sờ lưi phía trên:” Thật là nhi tử tốt của ta! Phụ thân yêu ngươi chết mất! Chờ ngươi ra ngoài rồi, phụ thân nhất định sẽ hảo hảo chăm sóc ngươi!” Lần này đúng là làm phiền tới bảo bối nhi trong bụng, ca ca hai nhà mới đồng ý hôn sự của hắn, hôm nay cuối cùng cũng có thể ôm ” Tiểu mỹ nhân” trong lòng rồi.
49 Bên trong tiểu hắc ốc âm u, ươn ướt, song song ngồi cạnh nhau là hai thân ảnh nho nho một trắng, một xanh (囧. . . thanh xà, bạch xà?!) Hai người đều bị trói, có thể thấy được là bị người ta nhốt ở nơi này.
50 “Đại tiểu thư, lần này chúng ta làm cũng không tệ lắm phải không?”
Trong mật thất âm u, một gã nam tử ngồi ngay ngắn ở trước bàn, phía sau còn có hai người nữa đích thực chính là thủ hạ của hắn.
51 “Ngọc Đường, Ngọc Đường. . . ” Một âm thanh quen thuộc ở bên tai không ngừng gọi tên y.
Bạch Ngọc Đường chìm trong bất tỉnh chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, trong người chỉ thấy đen đặc giống như ruột bút chì, liền động mí mắt cũng không thể có khí lực, chỉ muốn hảo hảo mà ngủ, nhưng bên tai vẫn hiện lên thanh âm không thức thời, giống như con ruồi, ong ong ong ong không dứt, để y ngủ cũng không yên thân! Nếu không phải lúc này Bạch Ngọc Đường cả người vô lực không thể động đậy, y thực sự hận không thể nhảy dựng lên đem miệng người kia bịt kín lại sau đó nén ra ngoài, hung hăn đánh một trận! Đánh cho tên đó muốn nói cũng không thể nói nên lời! ( thanh âm nho nhỏ: Ngũ gia ngài không phải là muốn học cách ôn nhu sao?)
“Ngọc Đường, Ngọc Đường, ngươi sao rồi?” Không để ý đến ngươi.
52 Editor: Jung Tiểu Kú
Lại nói từ sau hôm đó, bóng ma Đinh Tam từ từ biến bất, Triển Chiêu vì Bạch Ngọc Đường làm việc nghĩa mà không trùng bước, nuốt vào mấy bình hạc phản, lại biến thành bộ dạng nho nhỏ khi xưa.
53 Trong phòng sinh
Bạch Ngọc Đường đau đến chết đi sống lại. Đôi chân nhỏ mập mạp giơ lên thẳng đứng. Nếu không phải bụng y to đến mức không thể cực mình được thì chỉ sợ y lúc này đã lăn lộn trên giường.