21 Mất ba ngày, ba đêm làm việc với sự chỉ dẫn của ông lão thợ rèn, hắn có thể cầm trên tay phi hoàn mà hắn mong muốn. Nhưng còn thiếu gì đó
Lão giả cũng đã dậy từ sớm, thấy Tiểu Thất vẫn đang ngắm nhìn thành phẩm mấy hôm vừa rồi, lão có chút khen thưởng.
22 Không ngờ lại có thể giao phong lâu như vậy. Lúc này bốn đệ tử Hàn gia đã có chút thấm mệt, trước giờ chỉ dùng nội khí chiến đấu, hao hụt nội khí có thể dùng đan dược phục hồi, lúc này chiến đấu bằng nhục thể lực lượng thì họ có thể hơn võ giả thông thường một chút nhưng tựu chung không thể kéo dài được
Thấy Tiểu Thất vẫn nhẹ nhàng ung dung, Từ nãy tới giờ hắn chỉ thủ không công, có ý né tránh, giữ sức.
23 Vừa về đến y quan đã nghe tiếng ồn ào từ trong vọng ra, xen kẽ tiếng người la hét là tiếng đổ vỡ. Thấy Tiểu Thất vừa về tới học đồ trong y quán lập tức chạy lại chỗ hắn
“Đại nhân, vị cô nương người nhờ chăm sóc đã phát điên rồi, thuốc không chịu uống, không chịu gặp ai cả, lại còn đạp phá đồ đạc y quán nữa”
“Được rồi, để ta vào xem”
Nghe tin dữ, Tiểu Thất vội vàng đi tới phòng bệnh, Vừa mở cửa ra, đập vào mắt hắn là khung cảnh bàn ghế ngổn ngang, bình hoa, cốc nước bị đập vỡ, Hắn liếc qua giường thì bóng lưng một người đầu tóc rối bời đang cố gắng kéo tấm che lấy khuôn mặt, cứ như bị sợ ánh sang chiếu vào, sợ bị người ngoài nhìn thấy
“Ngươi đi ra đi, ta không muốn gặp ai hết”
Giọng nói có chút khàn khàn, nhưng Tiểu Thất vẫn nghe ra được người đó là ai
“Mộng Lăng! là ta “
“Ta không quen ngươi, ngươi… đi ra đi”
Tiếng nói pha chút ngẹn ngào, Tiểu Thất khép cửa phòng lại, từ từ tiến tới kéo một ghế đã bị đạp đổ, kê sát lại ngồi xuống bên giường
“Không sao đâu, Ta đã về rồi, Ngươi… Sao lại…không chịu chữa thương?”
Nữ nhân lại kéo chặt tấm chăn, như lo sợ sẽ bị cướp đi vậy.
24 Không ngờ lại tình cờ gặp Nhị thiếu gia của Hắc Hổ bang, tuy nhìn cách nói chuyện có vẻ cao ngạo một chút nhưng là người rất giữ lời a. Lần này Lăng gia sẽ cho người đến thôi, Tranh thủ thời gian rảnh ta lại qua chỗ Vương Lão Tây thành xem có quyển tu Nội khí và thân pháp hay không, Tuy chỉ là “hàng” phổ thông nhưng phổ thông cũng có cái hay của phổ thông, nó là cái chung nhất, những công pháp cải tiến sau này đều dựa vào đấy làm cơ sở.
25 Sáng hôm sau, sau khi tu luyện nội khí, dẫn khí chạy vòng quanh trong cơ thể vài lượt hắn thấy sảng khoái hơn chút rồi. Tu luyện giả chính là tu nội khí, giờ hắn đã ngộ ra phương pháp vậy sao không vui mừng chứ
Đang đi ra khỏi viện thì hắn thấy phòng của Mộng Lăng đã mở cửa.
26 Đúng như y sư đã dự đoán, Mộng Lăng không lâu sau cũng tỉnh lại, nhớ lại chuyện hồi sáng sau khi uống xong viên đan dược, một lúc thì đột nhiên đau nhói ở vùng bụng, giờ tỉnh lại đã đỡ đi nhiều.
27 Nhìn Tiểu Thất vẫn ngây người trước Lăng phủ,Tiêu Dật Phong dùng quạt khẽ đập lên vai hắn.
“Ngươi còn đứng đấy làm gì, mau về thôi”
Đối với vị nhị thiếu gia này có chút bí ẩn a, chỉ chọn ra mặt đúng thời điểm, lúc có rắc rối sẽ không thấy đâu.
28 Lúc này toàn trường đã có người tâm phục khẩu phục, Họ bắt đầu xì xào, Ngô diệm biểu hiện ra thực lực này quả là có thể được xếp vào dạng đệ tử tinh anh rồi.
29 Như ý Lâu nằm ở địa phận Tây Thành, cách Hắc Hổ phủ không gần cũng không có xa. Nơi xây dựng 4 lầu, xung quanh trang trí cờ hoa đủ màu sắc, cả ban ngày hay ban đêm đều ngập màu sắc sặc sỡ, Vào ban đêm cũng coi như là náo nhiệt a, Tiếng mời gọi của nữ nhân trên nghe cũng thật thú vị.
30 Trở về Hắc Hổ Phủ, vừa kịp lúc mọi người đang chuẩn bị xắp xếp hàng hóa, binh khí của Hàn gia, Đan dược của Lăng gia, và mội số tài liệu yêu thú quý hiếm, Hắn cũng đi vào phụ một tay, ra khỏi ngoại thành là có thể dùng yêu thú chuyên dụng để kéo rồi, giờ phải đem lên xe kéo ra ngoài cổng Tây Thành trước, việc này là của hạ nhân, Tiểu Thất cũng không có ngoại lệ.
31 Tiểu Thất nhìn quanh một lượt, không có gì bất thường cả, hắn bèn tìm một góc, Tu luyện luyện tâm pháp, hòa nhập vói khung gian nơi đây, cảm nhận từng luồng khí xung quanh, tiếng nói chuyện nhỏ dần, hắn không còn bận tâm nữa.
32 Không trả lời thiếu niên, Hắn tiến về phía vách đá nhìn một lúc đánh giá qua một chút, nhìn bộ dạng trầm ngâm của Tiểu Thất trông không có oai vệ như những ngươi kia a, thiếu niên cười khẩy, cho rằng Tiểu Thất cũng sẽ như mấy vị võ giả kia, e ngại độ sâu của vách đá, cũng sẽ quay lại từ chối hắn
Quả nhiên Tiểu thất suy nghĩ hồi lâu rồi cũng quay lại phía thiếu niên,
“Muội muội ngươi ngã ở chỗ nào, dẫn ta đến đó”
Người này thực sự muốn giúp hắn, vẻ mặt rất nghiêm túc, tuy vẫn che mặt nhưng khi nhìn kỹ đôi mắt thật khiến người ta có cảm giác tin tưởng, không có nói suông a.
33 Cũng đã một khoảng thời gian kể từ khi Tiểu Thất nhảy xuống vực, Trưởng lão và vị lão giả trong thôn đi ra phía đoàn áp tiêu, nhìn sắc mặt không khả quan lắm, Xem ra bệnh dịch này trưởng lão cũng không đưa ra cách giải quyết, nào phù hợp, Rất nhanh tưởng lão đã đi tới nhắn với đội trưởng Mục Thanh
“Mấy người này sẽ đi cùng chúng ta, mọi người sắp xếp đi”
“Hai người vào trong chuyển hết thảo dược, mang đi Thiên Phổ Thành”
Mọi người vội thu dọn,lúc này trông thấy thiếu niên vẫn đang chờ người ở bên mép vực thiếu phụ hô lớn
“A Tam, mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp đó”
“Ta phải đợi An Mộc”
Nghe tiếng hô như vậy trưởng lão có chút khó hiểu, Lão mới đi một lúc mà hình như có chuyện gì rồi
“Có chuyện gì vậy?”
Mục Thanh đáp:
“Muội muội của thiếu niên bị rơi xuống vực, lúc nãy có một nam tử nhảy xuống xem xét tình hình rồi”
“Là nhảy xuống sao? Tu vi người đó thế nào?”
Mục thanh hồ nghi, có chút không chắc chắn
“Nội khí kẻ đó hình như chưa đạt mức võ giả?”
Trưởng lão đi đến bên vực nhìn xuống, khẽ lắc đầu thở dài,rất nhanh quay trở lại bảo Mục Thanh
“Võ giả thì cũng chỉ có xuống chứ không có lên, Ngươi ra bảo tiểu tử đó, đừng chờ vô ích nữa.
34 Chỉ khi nhục thể bị đè nén đến cực hạn, thì việc hấp thu dược lực mới có tác dụng tốt nhất, nếu bình thường mà dùng phương pháp này, chưa chắc đã có tác dụng.
35 Thiên Phổ thành cách Bạch Thành bảy ngày đi đường, năm ở phía Tây Bắc, nơi này so với Thiên triều cơ hồ còn xa hơn từ Bạch Thành đến Thiên Triều. Đây là một thành trì ở ranh giới Kim Lăng Quốc với Tây Du Đế Quốc, Hiển nhiên sẽ không có yên bình như Bạch Thành, Diện tích của Thành trì này còn lớn hơn Bạch Thành nữa,rất nhiều thế lực làm ăn ở đây, đến mức trong thành bất cứ mâu thuẫn nào cũng có thể dẫn đến đánh nhau, thảm sát.
36 Tiểu Thất và An Mộc cũng đã đi tới Thiên Phổ Thành. Hai người đi nhưng cũng không có gặp gì gọi là nguy hiểm,chỉ là vài yêu thú sơ cấp mà thôi, cũng không có gặp toán cướp nào, mà họ thì có gì để cướp cơ chứ, Tài thì không có gì nhiều, hắn vốn có hơn 5000 bạch kim trừ đi các khoản mua đan dược, trả tiền y quán ở Tây Thành, rèn binh khí ở Nam thành giờ hắn chẳng còn bao nhiêu.
37 Một buổi sáng đầu tiên tại Thiển Phổ. Âm thanh hô hào của Mục Thanh từ bên ngoài sớm đã làm đám người Tiêu Dật Hồng, hai huynh đệ Ngô Lập, Ngô Hà và Triệu Huy thức giấc.
38 Về đến Vũ gia, hôm nay có chút yên tĩnh, không ồn ào như mọi khi. Các đệ tử hôm nay đều chia nhau đi ra ngoài thành săn yêu thú. Nên khu võ luyện chỉ còn vài người lưu lại, dường như không hứng thú với việc săn yêu thú cho lắm.
39 Thấy Thủ lĩnh vẫn đang đùa bỡn vẫn chưa có lâm trận. Đám thuộc hạ có chút sốt ruột, nhanh nhanh để còn tới phiên bọn họ chứ. Huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chia nhưng vị đại ca này có vẻ hưởng hơi lâu a.
40 Nghe tin Tam tiểu thư trở về, Đại trưởng lão vội chạy ùa ra đón, Việc Tiêu Dật Hồng bị bắt đi làm ông không còn tâm trí đi giao hàng nữa, Cứ lo lắng đị đi lại lại trong phòng, với thế lực của Thiển Phổ các không phải một mình lão có thể đối chọi được, thêm nữa nhưng người khác trong đoàn cũng vì thế mà nguy hiểm theo.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 9
Thể loại: Dị Giới, Huyền Huyễn, Dị Năng
Số chương: 51