161 “Hoàng Phủ gia chủ, đa tạ ngươi cho tới này đều chiếu cố. Kế tiếp là muốn phiền toái ngươi. ” Bạch Phong Hoa cười nói, “Cho dù trong tay ta có thần khí, nhưng người khác như trước không phục ta.
162 Trường Không kiếm run nhè nhẹ, phát ra tiếng vù vù. Người khác không biết đây là có chuyện gì, không có nghĩa là đoàn người Bạch Phong Hoa không biết.
163 Chu Tước thần thú vừa há miệng ba, đã bị ba thần thú khác ghìm xuống đất, hỏa diễm cực nóng toàn bộ phun trên mặt đất, lại bắn ngược trở về, hun nàng mặt tối đen.
164 Dùng qua cơm, cùng mọi người lại nói chuyện phiếm một hồi, Bạch Phong Hoa mới quyết định bắt đầu luyện đan. Đương nhiên, chuyện Ma tộc Bạch Phong Hoa cũng không có nói cho người Độc Long Cốc.
165 “Bạch Phong Hoa biến mất!” Tộc trưởng há mồm rộng, dùng sức chớp mắt lại chớp mắt. “Nàng vừa rồi kêu là thủ giới giả đại nhân?” Không Dục mày nhíu chặt.
166 “Ta?” Ma Yểm hỏi lại. “Ừ, chính là hỏi ngươi. ” Đông Phương Lưu Phong nguyên bản cùng Ma Yểm lời qua tiếng lại cũng không nhiều, nhưng một người một Ma tiếp xúc lâu dài, mới phát hiện hai người thật sự có rất nhiều chỗ tương tự.
167 Mạc Thanh Tuyệt thấy được trong mắt Bạch Phong Hoa một tia nghi hoặc cùng mất mát, vươn tay cầm tay nàng: “Nàng đang suy nghĩ gì? Tâm của nàng vì sao dao động?”“Ngươi, rốt cuộc sao lại thích ta? Ngươi hoàn mỹ như vậy.
168 “Cám ơn ngươi, Tiểu Âm Sinh. ” Nam Cung Vân rốt cuộc nghĩ thông suốt, nhiều ngày ưu sầu vào giờ khắc này đều biến mất. “Muốn cảm tạ muội, chỉ nói miệng sao được?” Mộ Dung Âm Sinh quyệt miệng cong môi kháng nghị.
169 Chỉ có Bạch Phong Hoa hiểu được chuyện gì xảy ra. Giờ phút này sắc mặt Mạc Thanh Tuyệt tái nhợt như tờ giấy, hắn vết máu ở mi gian ( giữa hai đầu lông mày ) lúc ẩn lúc hiện, như thế nào cũng không biến mất, mà hô hấp của hắn đã không ổn định, rất dồn dập.
170 Bạch Phong Hoa một thân váy dài tuyết trắng, ngạo nghễ đứng ở trên Quang Liên. Lạnh lùng chăm chú nhìn hết thảy. Ma tộc cứ như vậy lui đi, bởi vì đại môn Ma giới sức mạnh từ từ yếu, một khi cửa Ma giới đóng, Ma tộc tiếp tục ở chỗ này cũng không có ý nghĩa nữa.
171 “Chậc, đây là Phá Toái Hư Không?” Tao Bao Vương gia còn đang ngẩng đầu nhìn, vì sao cảm thấy có gì đó không đúng? Đương nhiên, chuyện này hắn không có nói ra.
172 Những ngày tiếp theo, Bạch Phong Hoa công việc dị thường lu bù lên. Nàng ở đây nửa năm, nhất định phải đem hết thảy an bài thỏa đáng, như vậy mới có thể an tâm rời đi.
173 Ngày hôm sau nàng nhàn nhã tựa vào cây cột trên hành lang, nhìn mọi người một sân náo nhiệt. Miệng ăn đồ ăn vặt. "Cái kia. . . " Bỗng nhiên một giọng nói thâm trầm mà có chút di thường truyền tới tai Bạch Phong Hoa.
174 Phiến rừng cây, không có đường. Bạch Phong Hoa hơi nhíu mày, chỗ này, giống như không có bóng người a? Mà thần khí, thần thú, còn có Ngũ Hành chi hỏa, tựa hồ còn đang lâm vào ngủ say.
175 Dọc theo đường đi, Tịch Nhiêu tường thuật lại mọi chuyện có liên quan đến thế giới này, Bạch Phong Hoa cũng hiểu được. Thế giới này thực lực chia làm mười hai cấp.
176 Sạch sẽ lưu loát một cước. Sau đó, Bạch Anh Phi thật sự bay …Lướt qua tường viện trước mặt, hoa lệ bay xa. Thật lâu sau nghe được tiếng rơi xuống đất thật mạnh.
177 Cái xưng hô này, làm cho ba người nháy mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm Bạch Phong Hoa không hề cử động. Vòng tay tháo xuống, dung nhan chân chính của Bạch Phong Hoa dần dần hiển hiện ra.
178 Nhiều bảo vật vô giá như vậy, đừng nói mời một học giả có tiếng tăm viết một cái bảng hiệu, dù là mười cái hay trăm cái đều được a!“Tiểu Thần, có đủ hay không?” Bạch Phong Hoa hướng Tiết Thần nhe răng cười, hỏi.
179 Sau khi ba người Bạch Anh Phi trở về về sau gió êm sóng lặng, chuyện này thật giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Tiết Thần nguyên bản còn đang suy nghĩ đối phương khẳng định sẽ trở về kêu càng nhiều người đến trả thù, nhưng mà, không có.
180 Bạch Phong Hoa bỗng nhiên đi đến bên giường, đem gói hành lý lấy lại đây, móc ra vài tiểu thần thú còn ngủ say mê, nhìn Tịch Nhiêu hỏi: "Vậy, ngươi có biết bọn chúng sao?""Di? Đó không phải nhóm yêu thú dị thú cốc sao? Bên kia không phải đã hoang vắng sao? Ta nghĩ đến nhóm dị thú chết sạch chứ.