41 Ninh Mông vội vã thay đồ, vốn định gọi điện thoại cho Cố Thừa Hiên theo số mà lần trước anh gọi về. Nhưng anh lại tắt máy, bất đắc dĩ, cũng đành phải thôi.
42 Hai người tách ra thì đã không thở nổi, khi hôn mãnh liệt Cố Thừa Hiên có chút không thể khống chế được mà đưa tay vào trong quần áo Ninh Mông, lúc này vẫn còn tham lam vuốt ve hai khối mềm mềm trước ngực cô, thân thể khó nhịn mà liếm liếm cô, hô hấp cũng trở nên vẩn đục: “Tiểu Cửu, em, chúng ta….
43 Cố Thừa Hiên nhớ tới hành động của Ninh Mông khác thường trong đêm trước khi đi huấn luyện, trong lòng vẫn căng thẳng. Vào lúc này nghe giọng nói của cô, trong lòng cũng hiểu, “Chú nhỏ” trong miệng cô cùng chuyện đêm đó có quan hệ với nhau.
44 Ninh Mông tò mò quay đầu nhìn xung quanh, vừa quay đầu lại, sau khi thấy một màn này, sợ đến mức ôm lấy Ngọc Ân mà hét lên. Trong lòng Ngọc Ân cả kinh, phản xạ có điều kiện ôm lấy Ninh Mông vào trong lòng bảo vệ quay đầu nhìn.
45 “Cho nên đêm đó em nghe thấy anh muốn rời đi nên mới khác thường như vậy?” Kể xong chuyện cũ, vòng ôm của Cố Thừa Hiên trên lưng Ninh Mông chặt thêm vài phần, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
46 Từ sau ngày hôm đó Tần Mặc không gọi điện đến lần nào nữa, trong lòng Ninh Mông cảm thấy không thoải mái. Trong lòng Ninh Mông có chút tội nghiệp cho Tần Vũ Linh, sau 1-2 tuần suy nghĩ, do dự, rối rắm thì cuối cùng cô quyết định kể hết với Cố Thừa Hiên.
47 “A?” Ninh Mông nhất thời không kịp phản ứng lại, lúng ta lúng túng hỏi, “Có chuyện gì sao?”“Chú nghĩ muốn chuyển mộ của chú nhỏ trở về quê hương của chú ấy….
48 Cố Thừa Hiên trở lại bộ đội mới vừa nghỉ ngơi hai phút liền nhận được lệnh lập tức lên đường. Anh vội vàng thay bộ đồ huấn luyện rồi chạy tới thao trường, tới nơi thì thấy Dịch đại đội trưởng đã đứng tại đó rồi, liền đi đến đứng bên cạnh, cau mày nhìn Dịch đại đội trưởng liên tục hút thuốc.
49 Cố Thừa Hiên rời khỏi nhà của Nham Nạp, chỉ nghỉ ngơi 1-2 tiếng, liền cuộn bản đồ, mang theo khẩu súng, một dao Mi-crotechL. C. CDA hai lưỡi rồi một mình triển khai hành động.
50 Ninh Mông đứng yên do dự một lát nói: “Muốn tôi đi thì phải cho tôi nói mấy câu với Thất thúc”. Tần Mặc cau mày, nhìn thấy Ninh Trí Ngôn sắp đi đến bên này, mà gương mặt Ninh Mông tỏ vẻ kiên quyết, Tần Mặc hiểu rất rõ tính tình bướng bỉnh của Ninh Mông.
51 Ninh Mông không biết Đạp Tuyết tại sao lại yêu cầu Ba Tụng để cô làm bạn, nhưng Ninh Mông nhớ lại câu nói của Đạm Tuyết khi nhắc đến Diệp Thanh Dương, cô mơ hồ cảm nhận được tình cảm mà Đạp Tuyết đối với Diệp Thanh Dương; như vậy ở bên cạnh Đạp Tuyết cũng không phải là chuyện xấu.
52 Cố Thừa Hiên bắt đầu tiếp cận gác trúc, bắt đầu làm như vô ý dùng bàn tay che đi cái nắp ấm nước. Thật sự là khi tộc trưởng Nham Ôn Nột đưa cho anh bình nước, anh đã bắt đầu có chút nghi ngờ.
53 Cố Thừa Hiên cùng Diệp Thanh Dương đi ra sau, cũng không có về đại đội vì hai người đều đã xác định Nham Ôn Nột là nội giánHai người bọn họ không có xe, đành phải đi dọc theo quốc lộ.
54 Đối với nơi này Tần Mặc không quá quen thuộc, vừa đi vừa dừng lại ở nơi có đồng hương để hỏi đường. Những lúc này, chính là thời cơ tốt nhất của Ninh Mông.
55 “Ninh Mông, cô không nên ép tôi!”- Tần Mặc gần như thét lên, ánh mắt trở nên dữ tợn nhìn Ninh Mông. Ninh Mông cụp mắt xuống, hai tay run rẩy. Cô cười khẽ, cô biết, thái độ của hắn bây giờ không phải là tức giận mà là sợ hãi….
56 Một cô gái cho dù chạy trốn như thế nào, về phương diện thể lực thì chung quy đều không thể bằng một người đàn ông. Ninh Mông quay đầu lại liếc nhìn Tần Mặc, khoảng cách giữa hai người càng được kéo gần.
57 Cố Thừa Hiên ôm Ninh Mông, không nói lời nào đi về phía trước. Tần Mặc chỉ cảm thấy vết thương trên đùi rất đau, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, phía bên hông thì đau đớn truyền đến, giống như mỗi một đốt xương trên thân thể đều bị bẻ gãy hết.
58 Diệp Oanh Khê vừa nghe Diệp Thanh Dương nói muốn ở lại, đôi mắt phiếm hồng muốn kéo anh lại, Diệp Thanh Dương nắm tay cô đi ra ngoài. Ninh Mông nhìn hai người rời khỏi chỗ, có vẻ đăm chiêu nói: “Thật sự là Trần Nhất Thần và Trần Đạp Tuyết đã cứu em rồi.
59 Lúc Cố Thừa Hiên vào phòng, Ninh Mông đã nằm xuống. Trong lòng anh có chút hoảng hốt, đi tới, lắc lắc cô. Ninh Mông như là bị kinh ngạc một chút, mở mắt.
60 Cố Thừa Hiên vô cùng sửng sốt khi nghe xong tin này, không phải là do tin tức quá mức khủng khiếp, mà là do giọng điệu của Ninh Mông quá mức bình tĩnh.