41 Thống nhất! Ha hả! An Sắt cười ở trong lòng, quả nhiên nữ vương muốn để tam đại gia tộc thống nhất sao? Sau đó lại để cho nữ vương nắm giữ, đến lúc đó nữ vương huyết tộc so với ngàn năm trước càng cường đại hơn.
42 Nữ vương nhìn An Sắt, nháy mắt lộ ra tham lam! Nhanh đến giống như xé đi một tầng da mặt giả, đôi mắt mèo đỏ tươi man chút mệt mỏi chớp chớp một lúc! Cuối cùng mở to ra, lúc trước nữ vương luôn giấu suy nghĩ, như là thần từ bi đứng từ trên cáo nhìn xuống người dân, hiện giờ đôi mắt kia lại cực kỳ giống ru – bi, càng nhìn càng thấy tham lam cùng quyến rũ, quả thực là một yêu nghiệt……….
43 “Mục đích của ta?! Ha ha! Ta không có mục đích!” Nữ vương ngưỡng cổ, vẽ lên một đường cong duyên dáng, thực sự rất dẫn người phạm tội!
Nữ vương liếm răng nanh, nhìn An Sắt vẫn còn bình tĩnh, không khỏi khen ngợi, không hổ là người nắm quyền của Andy Lôi Khắc, có mưu lược có quyết đoán, nhân tài như vậy mới có thể vui đùa tận hứng.
44 Người ta nói, người đáng thương tất có chỗ đáng giận! Những lời này nói như thế nào cũng thật có lý.
Mộc vỗ quai hàm, nhìn nữ vương cầm cái lược màu bạc, trên ngân lược có hoa văn chằng chịt, còn được khảm vài bảo thành.
45 Lựa chọn đau đớn.
Đi đến bước này đành phải lựa chọn. Hiện giờ trong phòng An Sắt có thêm hai người —— Hạ Thụ cùng Duy Khắc.
“Đừng nói giỡn! Ta tuyệt đối sẽ không phản bội nữ vương!” Hạ Thụ là người đầu tiên đứng lên phản đối, nhưng Duy Khắc lại có vẻ bình tĩnh hơn, nhìn Hạ Thụ vẻ mặt không tin tưởng, liền thử đưa tay trấn an y.
46 Nữ vương thường liếc mắt nhìn Mộc một cái, thoả mãn mỉm cười mang tình ý sâu xa, miệng nhếch 45°…
Mộc bị nhìn cảm thấy từng đợt sợ hãi, dù nơi này xuất hiện thức ăn hiếm thấy của nhân loại, nhưng Mộc cảm thấy, dạ dày hắn tựa hồ hôm nay muốn nghỉ ngơi.
47 “An Đặc Liệt, An Đặc Liệt! Tỉnh lại đi! Kiên nhẫn một chút…”
“A, chảy thiệt nhiều máu…”
An Đặc Liệt nhe răng nhếch miệng chịu đau, không muốn nghe Mộc hô to gọi nhỏ, rốt cục nhịn không được mở mí mắt, rống giận: “Câm miệng cho ta! ! !”
Mộc bị rống đầu ong ong vang, bất quá sau một hồi Mộc liền thanh tỉnh : “An Đặc Liệt! Ngươi tỉnh! Thật tốt quá!”
An Đặc Liệt nhìn vết thương băng bó trên lưng, phát hiện đã không còn chảy máu nữa, bất quá có rất nhiều mảnh vải vụn, lại vừa thấy trên người Mộc chỉ còn một cái quần, An Đặc Liệt vẫn là có một chút cảm động, tiểu tử này, xé áo giúp mình băng bó sao.
48 Mạn Tư Đan không vội không chậm mở cửa tòa thành, tùy ý quân đội vọt vào, Mạn Tư Đan khóe miệng tươi cười, tự tin! Chờ mong!
Nữ vương chắc chắn sẽ không thua, tộc nhân ngu xuẩn a, các ngươi biết các ngươi đang đối đầu với ai không? Đó là thần của huyết tộc! Có được lực lượng cường đại cùng huyết thống thuần khiết – nữ vương…
“Nữ vương a, Mạn Tư Đan đã dựa theo phân phó của ngài chuẩn bị tốt lắm, ngài nhất định phải đùa vui vẻ!” Mạn Tư Đan thấp giọng cười nói.
49 An Sắt sẽ không để cho nữ vương muốn làm gì thì làm mà thương tổn Mộc, lời nữ vương nói nửa thật nửa giả… Nhưng mà, nếu là sự thật…
An Sắt ra sức chém ra một đạo quang ảnh, nữ vương chau mày, ngón tay mở khai huyết châu, nhìn mu bàn tay dính một vết đao xấu xí.
50 Hết thảy đều đã là quá khứ.
Có tin tốt cũng có tin xấu, dựa theo lệ thường trước tiên là nói về tốt đi…
Tốt chính là, Duy Khắc giả bộ bất tỉnh, làm cho Hạ Thụ một ngày một đêm coi chừng chăm sóc, mãi cho đến khi Hạ Thụ xoa thân thể Duy Khắc, đem huy nhẫn của mình cùng hắn trao đổi.