21 Mặc dù Kim Nguyên Bảo kịp thời xuất hiện đã cứu ta một mạng, nhưng mà ta lại vẫn kiên trì không trở về cùng cậu ta, cố ý ở lại Ngự Phong sơn trang tiếp tục tham gia đại hội võ lâm.
22 "Ha ha ha. . . . . . Tiểu nữ chỉ là không cẩn thận đụng một mảnh lá cây, không ngờ sẽ khiến cho lão nhân gia phát hiện, cao thủ trong Ngự Phong sơn trang thật đúng là thâm tàng bất lộ đấy.
23
Sau khi ta gọi người đến, cuối cùng thương thế của Công Tôn Liệt cũng không có gì đáng ngại, nhưng sau khi lão phu nhân biết là người của Thiên Ma Cung gây chuyện, cực kỳ tức giận, tính đi tìm Thiên Ma Cung tính sổ, bị Công Tôn Liệt ngăn cản.
24
--> Đêm hôm đó, Kim Nguyên Bảo thuận lợi thoát khỏi người áo tím, trở lại bên cạnh ta. Nhưng Công Tôn Liệt bởi vì thương thế quá nặng, té xỉu ở trong sân.
25
--> Ba ngày sau, bởi vì phái Thanh Thương đã thua cuộc so tài, lần này đại hội võ lâm nghênh đón cuộc tỷ võ cuối cùng—— Ngự Phong sơn trang đối chiến với Thiên Ma Cung.
26
-->
Ta thật sự là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, đã tránh được hỗn chiến, lại gặp được Ma Tinh, muốn không chết cũng khó. Cũng may chuyện còn có cơ hội xoay chuyển, Ma Tinh bị thương, rõ ràng không thể tự ra khỏi Ngự Phong sơn trang, còn phải dựa vào hỗ trợ của ta, cho nên ta tạm thời còn chưa chết.
27
--> Ma Tinh đáng ghê tởm, không chỉ hạ độc ta, còn lấy đi bánh Hoa Quế ta thích nhất, chuyện này ta nhất định phải cáo tố Kim Nguyên Bảo. Nhưng khi ta tức giận vội vàng chạy về chỗ ở thì lại phát hiện Công Tôn phu nhân đang mặt ủ mày chau mà dẫn dắt một nhóm người ở trong phòng chờ ta.
28
--> Ta chạy cực kỳ lâu, trong đầu trống rỗng, chỉ nghe được gió đang thổi vù vù bên tai ta, rốt cuộc ta cũng chạy hết nổi, chân mềm nhũn, ngã ngồi ở trên mặt đất, thở hổn hển, giống như vừa trải qua một giấc mộng.
29
--> Ta bị giam lỏng rồi.
Từ vui vẻ phấn chấn chuẩn bị gả cho Võ Lâm Minh Chủ, đến bị giam lỏng ở Ngự Phong sơn trang không thể không gả, quả thật tâm trạng của ta còn phức tạp hơn đường núi từ trấn Bạch Vân đến kinh thành, nói đi nói lại đều là nước mắt.
30
--> Sau khi rời khỏi Ngự Phong sơn trang, ta và Kim Nguyên Bảo liền bắt đầu kế hoạch ra khỏi thành. Nói thật, chúng ta đã trải qua nhiều đau khổ để đi tới Kinh Thành như vậy, mà không ở lại đi dạo một chút, muốn ra đi, nghĩ tới thật là có chút không cam tâm.
31
--> Kim Nguyên Bảo dùng số tiền còn dư lại mua cho ta một bộ nam trang xa xỉ, mới đầu ta còn thật không vui, chúng ta chỉ còn chút tiền này, mua xiêm áo không phải quá lãng phí sao, dùng để mua đồ ăn tốt biết bao nhiêu, còn không, mua bộ nữ trang cũng tốt.
32
--> Chuyện cướp ngục, nói thì dễ, làm thật đúng là làm cho người ta không biết rat ay thế nào, dựa hết vào ta tuyệt đối là không được, nhưng là dựa vào Kim Nguyên Bảo.
33
--> Ta vốn muốn trang điểm xinh đẹp một chút rồi mới đi sắc dụ Kim Nguyên Bảo, nhưng ngại vì giờ phút này đang ở Tướng phủ, tạm thời vẫn không thể bại lộ thân phận, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lấy một thân nam trang đi tìm cậu ta, cảm giác bớt chút sức mạnh.
34
--> Rốt cuộc công cuộc cứu người cũng bắt đầu, tất cả đều theo kế hoạch làm việc, trước khi rời đi Kim Nguyên Bảo lại dặn ta ta: "Nếu là thật xảy ra chuyện, ngươi bỏ chạy, ngàn vạn đừng quay đầu lại.
35
--> Kim Nguyên Bảo mất tích, mặc ta vận dụng lực lượng Vô Đạo đường, tìm khắp vùng lân cận Tông Nhân phủ cũng không thấy tung tích của cậu ta.
"Người ngươi muốn tìm kia, đêm hôm đó tới tìm ngươi.
36
--> "Tham kiến hoàng thượng!" Lão thái giám mới vào cửa, liền bùm một cái quỳ trên mặt đất, cuối cùng vẫn không quên quay đầu lại trừng ta một cái, nhỏ giọng quát lớn, "Thấy hoàng thượng, còn không quỳ xuống!"
Ta nhìn hôn quân đang phóng túng, lại nhìn lão thái giám, lắc đầu một cái: không phải rất muốn quỳ.
37 Sau khi ra ngoài, tình hình hết sức quỷ dị.
Ta tự đi về phía trước, Tô Mộ Bạch mang theo một đám thủ hạ đi theo ở phía sau, thật giống như ta mới chính là lão đại.
38 Editor: Serena Nguyen
Ông trời phù hộ, mạng của ta coi như lớn, quay một vòng trong hoàng cung, vừa gặp được tiểu hoàng đế hoang dâm vô đạo, cũng gặp phải Tuấn Hiền vương âm tình khó lường, thế nhưng không chút tổn hao nào, thật không dễ dàng.
39 Editor: Serena Nguyen
Ta kẻ đầu đuôi ngọn ngành chuyện đồng ý với Tuấn Hiền Vương sau ba tháng tìm được Phệ Hồn đao cho Gia Cát Hoành, quả nhiên, ông ấy bị sợ đến thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống trên mặt đất, chỉa vào người ta liên tiếp than thở: "Ngươi, hoang đường, hoang đường.
40 Editor: Serena Nguyen
Ta theo Công Tôn Liệt đi vào trong phòng, bốn bề vắng lặng, hắn dừng bước, xoay người, ánh mắt rơi thẳng vào trên người ta, không nói một lời.