1481 Cô lập tức nhìn thấy trên đường mà Diệp Mặc đi qua, thì vầng Thái Dương mầu tím trên đỉnh đầu của Diệp Mặc liền bắn ra vô số quang mang mầu tím, nhưng quang mang này giống như những mồi lửa, biến từng đàn từng đàn Phệ Linh Trùng hóa thành tro bụi.
1482 Lời Diệp Mặc nói cũng hoàn toàn là thật tình, không có chút khoa trương nào. Đám Phệ Linh Trùng này đã có chút linh trí, cho nên chúng thấy được Thiên Diệp hòa thượng và gần trăm tu sĩ Băng Kiếm Môn tiến vào trong chiếc Đại Phạm Chung kia, thì mới quyết tâm phải cắn nuốt cả cái Đại Phạm Chung kia.
1483 Vốn dĩ vẫn còn mười mấy tên tu sĩ Hóa Chân và hơn chục tên tu sĩ Kiếp Biến nữa, những tu sĩ dưới cấp Kiếp Biến thậm chí cũng có hơn mấy trăm người. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cũng chỉ còn lại mấy tông môn lớn như Thanh Mộng Trai, Huyền Băng phái, Phiêu Miểu tiên trì, Tiên Tinh phái.
1484 Diệp Mặc lúc này mới hiểu ra, đồng thời trong lòng cũng lại càng có thiện cảm với Thiện Băng Lam, cho dù lúc trước có chút ngăn cách nhỏ, nhưng lúc này cũng tiêu tan hết.
1485 Đỗ Tú Dĩnh trong mắt có chút ảm đạm nói: - Hiểu Sương, không sao, nhưng tôi cũng không muốn nói đến chuyện của tông môn. Lăng Hiểu Sương cũng cảm thấy mình lỡ lời rồi, cô ngại ngùng xoa xoa mặt, không khí trầm xuống.
1486 - Bản lĩnh của Diệp thành chủ quả nhiên là thông thiên. Cậu ấy chỉ cần có nửa ngày ngắn ngủi, thì đã có thể làm ồi lửa của Diễm Hải cấm địa phải lùi lại rồi.
1487 Từ Diễm Hải cấm địa đến Cụ Phù sơn thì cũng không phải là khoảng cách gần, cho dù là 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc thì cũng phải đi mất hai ba ngày mới tới.
1488 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' ngừng lại trên bầu trời của Cụ Phù sơn. Diệp Mặc cũng không lập tức đi xuống dưới. Cụ Phù sơn lúc này đã là một mảnh hỗn độn, tuy rằng không thể nói là đã bị san thành bình địa, nhưng ngọn núi đã bị đánh sập, các khe nứt ngang dọc khắp nơi, rất rõ ràng là đã trải qua một hồi đại chiến mà tạo thành.
1489 Diệp Mặc đương nhiên cũng biết cô gái tên Nam Cung Tiểu Đại. Cô là một trong mười mỹ nữ Nam An Châu, người của Nam Cung sơn trang. Nam Cung sơn trang vốn là Ngư Dược Long Môn sơn trang, đồng thời cũng có tên là Cửu Tinh sơn trang.
1490 Người đàn ông mặc đồ trắng chính là Cửu Kiền ngày trước thua dưới tay Diệp Mặc trong đại hội đan vương, gã vì đi Vô Tâm Hải cầu viện binh cứu giúp, không biết Nam An châu lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
1491 Diệp Mặc là một người làm việc dứt khoát, nếu đã hạ quyết tâm rồi, thì sẽ không lề mề. Hắn nghe thấy Diệp Tử Phong nói vậy, bỗng nhiên lạnh lùng nói: - Diệp Tử Phong, trước giờ đều là anh nợ tôi, tôi chưa nợ anh cái gì cả, anh và tôi cũng không có quan hệ gì.
1492 Lời Nam Cung Hư khiến cho Từ Đồng không biết phải trả lời thế nào, cũng không có người nào lên tiếng, cho nên y cũng không hỏi nữa. Y biết rằng chỉ cần nói thể là đủ rồi.
1493 Hậu Lâm nghĩ tới tiểu đảo ở Vô Tâm Hải rộng lớn như vậy, thì mang thêm một người tới tu luyện căn bản cũng không có vấn đề gì. Hớn nữa pháp bảo của cô nếu mà có thêm được khối 'Cực diễm kim tinh' này gia cố vào, thì rất có thể sẽ tấn cấp lên tiên khí hạ phẩm.
1494 Diệp Mặc trở lại Mặc Nguyệt Chi Thành đã hơn một tháng rồi, còn Diệp Lăng thì cũng đã bắt đầu bế quan tu luyện, dường như là cô đã hoàn toàn quên chuyện của Diệp Tử Phong rồi.
1495 Diệp Mặc hiểu được ý của Giải Ấu Huê, lập tức gật đầu rồi nói: - Vừa lúc tôi và Tố Tố muốn đi Đông Huyền Châu, cho nên sẽ thuận tiện đi qua nhà của cô xem một chút.
1496 Giải Ấu Huê biết thủ đoạn của Diệp Mặc nghịch thiên, cũng không kinh ngạc lắm, cô nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức nói: - Cha tôi nói nơi đáng sợ nhất của Vô Tâm Hải chính là Hải Giác của Vô Tâm Hải, nhưng nơi này trước giờ chưa có người nào thực sự nhìn thấy, tất cả những người tiến vào Hải Giác thành của Vô Tâm Hải cũng đã biến mất rồi.
1497 Tên phó thành chủ Hóa Chân tầng chín cười lạnh một tiếng, sau đó bỗng nhiên lại lấy ra một cái Cương Tán (Ô/ dù bằng thép), rồi nói với hai tên tu sĩ Kiếp Biến đằng sau: - Bắt hai cô gái kia mang về rồi nói tiếp.
1498 Diệp Mặc biết tâm tư của tên Vương Cảnh này. Y chính là sợ rằng mình sẽ muốn cái vị trí thành chủ của y mà trực tiếp giết y để chiếm đoạt. Nhưng Diệp Mặc hắn sao có thể ở lại cái chỗ này mà làm thành chủ cơ chứ? Cho dù là thực sự không thể ra ngoài được, thì thà rằng hắn xé rách không gian đề tiến nhập vào 'Vết nứt hư không' ngày trước, cũng không bao giờ nguyện ý ở lại chỗ này sống quãng đời còn lại.
1499 Bên vìa Hải Giác đảo, Diệp Mặc một mình xuất hiện ở nơi này, hắn để lại Giải Ấu Huê và Lạc Ảnh ở lại Hải Giác thành, một mình đến bắt Giác Hồn Tảo. Hải Giải đảo là một đảo chết, Diệp Mặc tin rằng không có ai dám làm gì Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê, huống chi hắn còn bố trí một khốn trận và sát trận cấp chín, không có sự cho phép của Lạc Ảnh, thì không ai có thể tiến gần được.
1500 Cố Hà Chu ngượng ngùng nói: - Cái đám Giác Hồn Tảo này có tốc độ cũng khác nhau, khống chế không tốt, thì tỉ lệ thành công cũng không cao lắm. Một khi bị tôi lưới được, thì tôi có thể thông qua phương pháp theo dõi, rồi chậm rãi thu lấy Giác Hồn Tảo.