121 Mười một giờ đêm, bọn Chân Khả Nhân các nàng vẫn chưa chịu về, còn ở trên lầu hai cùng Lâm Thiên Tuyết làm cái gì không biết. Phương Dật Thiên ngồi trên sôpha ở phòng khách, vừa mệt vừa buồn ngủ, dù sao tối hôm qua hắn đã cả đêm không ngủ, chịu đựng đến bây giờ hắn sớm đã buồn ngủ lắm rồi, hai mí mắt nặng như đeo chì.
122 Cho đến khi bốn tên khốn nọ chật vật chạy ra khỏi thì lúc này tâm tình của Phương Dật Thiên mới từ trong phẫn nộ thoáng bình tĩnh xuống. Lúc này đây, hắn mới chậm rãi xoay người lại nhìn về phía người phụ nữ đang si ngốc đứng trước mặt hắn kia - - Thư Di Tĩnh! Hé ra gương mặt thanh lệ thoát tục tựa như hoa sen chớm nở, vô cùng trong sạch.
123 Sau khi hỏi rõ nơi ở của Thư Di Tĩnh, Phương Dật Thiên liền lái xe chạy đi, hướng khu nhà Thư Di Tĩnh cư trụ chạy đến. Nước mắt trên khuôn mặt của Thư Di Tĩnh lúc này đã khô hết, để lại gương mặt tươi sạch thanh lệ thoát tục, những đường cong tinh tế của cặp chân mày lá liễu không nhịn được lộ ra một tia thần sắc mừng rỡ kích động.
124 Lập tức đến quán bar Lam Điều, đã xảy ra chuyện! Phương Dật Thiên kinh ngạc nhìn đoạn tin nhắn Tiêu di phát tới, trong lòng nhịn không được xẹt qua một tia tâm tình bất an.
125 Lúc Phương Dật Thiên lái xe chạy tới quán bar Lam Điều, đột nhiên thấy được Tiêu di cùng Chân Khả Nhân ở phía trước. Hắn liền vội vàng phanh xe lại, dừng ở bên cạnh Tiêu di cùng Chân Khả Nhân hai người, sau đó hắn mở cửa xe ra.
126 Chứng kiến Tiêu di cùng Chân Khả Nhân đã xác định được chính là chiếc Audi màu đen phía trước này bắt cóc Lâm Thiên Tuyết, Phương Dật Thiên lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
127 Đại hán bên trong chiếc Audi đen nọ vốn đang lái xe tốt, đột nhiên không kịp đề phòng gặp phải một chiếc xe chạy ngược lại như bay. Một khắc đó khiến hắn thiếu chút nữa bị hù dọa chết khiếp! Lúc này, đối phương lại kịp thời thắng gập lại, mà hắn cũng không có thời gian đảo qua phương hướng khác, vì để tránh cho hai xe đụng nhau nên trong nháy mắt cũng phanh lại luôn! Thật may mắn, cuối cùng hai chiếc xe cũng không có đụng nhau.
128 Tiêu di cùng Chân Khả Nhân ở trong xe đều nhìn thấy được hết thảy xảy ra trước mắt, hai người hoàn toàn đờ đẫn như bị hóa thạch, hoàn toàn chấn động, có thể nói là hoàn toàn không thể tin được vào hai mắt của mình.
129 Đại hán mặt sẹo cũng bị dọa đến mặt mũi xanh mét, khi hắn chứng kiến Phương Dật Thiên bế Lâm Thiên Tuyết đi ra thì trong lòng cũng đã biết chuyện không ổn.
130 Bên cạnh đường cao tốc chỉ còn lại có hai người Phương Dật Thiên cùng đại hán mặt sẹo. Phương Dật Thiên ngồi xổm xuống, nhìn đại hán mặt sẹo lúc này mặt mũi bầm dập nhìn không ra hình người, lạnh nhạt nói: "Ai da, hai cô bé này xuống tay thật không biết nặng nhẹ, mày xem, đem mày đánh thành cái bộ dáng như vầy! Bất quá mày cũng xem như là may mắn, bởi vì các nàng không có hướng tới cái "của quý" mà đánh.
131 Phòng tuyến tâm lý cuối cùng trong tư tưởng của Đại hán mặt sẹo bị công phá liền vội vàng lớn tiếng mở miệng cầu xin tha thứ, Phương Dật Thiên lúc này mới ngừng dí cái tẩu thuốc lá hướng tới hắn mắt phải của hắn.
132 Phương Dật Thiên đi về phía Đại hán mặt sẹo, nhìn thấy hắn hai tay rủ xuống như 2 cánh gà rù, khuôn mặt biểu lộ đầy vẻ đau khổ. Quả thực cái cảm giác khớp xương hai cánh tay bị trật bong ra thật là rất thống khổ, khẽ cử động là như khoan vào tim đâm vào xương đầy khó chịu.
133 Trong nháy mắt Phương Dật Thiên đứng lên, cảm giác linh mẫn như dã thú nói cho hắn nguy hiểm đã đến, hơn nữa, vẫn là trí mạng. Hắn cảm giác được ngực trái mình có một loại cảm giác nóng bỏng, kinh nghiệm nhiều năm trên chiến trường nói cho hắn, hắn đang bị người ta ngắm súng vào người.
134 Tòa nhà này trước cửa chính có hai tên bảo an. Phương Dật Thiên bơcs từ xa vọt tới tòa nhà, hai tên bảo an kia thấy thế liền ngăn cản hắn, một tên hỏi: "Này, anh là ai? Giấy tờ đâu cho chúng tôi xme qua một chút.
135 Ô tô con thoát khỏi truy đuổi của Phương Dật Thiên rất nhanh biến mất ở cuối đường, rẽ sang hướng khác chạy như bay, Phong y nam tử ngồi cạnh lái xe hé lộ ra khuôn mặt tái nhợt gầy yếu, ánh mắt âm trầm chớp động hiện ra một tia phẫn nộ, không cam lòng cùng hoảng sợ.
136 Phương Dật Thiên đi vào đại sảnh, Tiêu Di phục hồi tinh thần rồi chớp chớp đôi mắt đẹp, lúc này mới đi vào trong biệt thự. Bên trong biệt thự Lâm Thiên Tuyết nhìn thấy Phương Dật Thiên đi vào không tự chủ được đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ vui sướng, đôi mắt Lâm Thiên Tuyết tựa như thu thủy liếc nhanh nhìn Phương Dật Thiên, đầu khẽ cúi xuống, bộ dáng như tiểu cô nương đã làm sai chuyện gì.
137 Vết thương phía sau lưng Phương Dật Thiên trải qua xử lý đã không đáng lo ngại, huống hồ điểm đó thương thế đối với Phương Dật Thiên hắn chưa để trong lòng.
138 Phương Dật Thiên mệt mỏi bước lên xe, sau khi ra khỏi trang viên Mân Côi hắn phóng xe như bay về nhà. Vốn tưởng rằng trở về đô thị sẽ có cuộc sồng an nhàn, ai biết được đô thị cũng như chiến trường, chỉ có điều chiến trường đô thị không có tên bay đạn lạc, nói cách khác, chiến trường đô thị không dùng súng chiến đấu mà là dùng quyền thế, tiền tài, âm mưu, thủ đoạn Đương nhiên, trong đô thị đối với nam nhân còn có nguyên nhân nữa để xảy ra chiến đấu, đó là nữ nhân.
139 Lâm Hiểu Tình cất điện thoại rồi từ từ ngồi dậy, trong lòng biết trong lúc đợi Phương Dật Thiên đến nàng vẫn còn hơi buồn ngủ, thực tế thì đêm nay nàng trằn trọc suy nghĩ không ngủ được mới gọi điện cho Phương Dật Thiên.
140 Giường không chỉ cung cấp không gian ấm áp để nghỉ ngơi, mà còn là chiến trường của nam nhân và nữ nhân. Trên giường, nam nhân chính là kẻ khơi mào chiến tranh và nữ nhân thường là đối tượng bị chinh phục, bởi vậy sở dĩ nói nam nhân có thể chinh phục triệt để một nữ nhân, là phải xem biểu hiện trên giường của nam nhân này.