21 Trở lại điểm xuất phát, Khang Hi đã ngồi ở thượng thủ, hắn tuổi đã gần bốn mươi mặc kỵ trang, có vẻ oai hùng bất phàm.
Trước mặt Thái tử chất đống không ít con mồi, còn có một đầu mẫu lộc cường tráng.
22 Vây săn tiến hành ba ngày, Dận Hữu trong xương thân là đàn ông có chiến cũng phải mòn, rồi được Khang Hi thưởng da thú và một cây cung tên, vì vậy ở trên đường hồi cung, y cũng không có thời gian mà kích động.
23 Ra khỏi Càn Thanh cung, Thái tử mỉm cười vỗ vai Dận Hữu, “Thất đệ, ngươi đem thịt thỏ giấu ở đâu?” Thấy bộ mặt đối phương nhất thời đỏ hồng, Thái tử tâm lý thỏa mãn, đôi khi lúc áp lực lớn, luôn phải tìm chút lạc thú.
24 Gần đây Dận Hữu hiếm khi nhìn thấy Tứ a ca, trong Vô Dật Trai Tứ a ca cũng không còn lộ diện, y đoán Tứ a ca đã đi học việc, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, chẳng qua đôi khi có được vài món đồ, đều để nô tài phía dưới đưa một phần tới viện của Tứ a ca.
25 Tuyết rơi hơn nửa ngày, đá xanh trên đường có chút trơn trượt, Tiểu Lộ Tử dưới chân có chút chênh vênh, nến trong đèn lồng cứ chớp nháy chiếu lên mắt Tiểu Lộ Tử.
26 Khi Dận Chân tới thăm Dận Hữu thì đã thấy Dận Hữu thần sắc an bình ngồi tựa vào đầu giường xem sách, nhìn thấy Dận Chân đi vào, lộ ra một nụ cười, để quyển sách trên tay xuống, “Tứ ca.
27 Dận Hữu không nghĩ đến, tìm tới mình trước tiên không phải Bát a ca, cũng không phải Ngũ a ca, mà là Thập Tam a ca be bé.
Thập Tam a ca ăn mặc như đồng tử chiêu phúc, đi theo sau là hai thái giám, cứ y như tiểu đại nhân, Dận Hữu dòm dòm nhịn không được bật cười.
28 Ngày xuân giường ấm, ngủ rất ngon.
Dận Chân nhìn người bị mình ôm lên giường vẫn như trước chưa tỉnh lại, đưa tay thay y đắp kín chăn, ngồi ở đầu giường, kinh ngạc nhìn người đang yên giấc đến ngây ra.
29 Tống thị vốn không muốn tiến vào cái viện an tĩnh này, cũng không muốn nghĩ biện pháp khiến gia chú ý, nhưng nay phúc tấn sắp vào phủ, nàng lại không được gia yêu thích, nàng phải lưu lại một đứa nhỏ vì mình hộ thân, cho dù là nữ nhi cũng được.
30 Ngày Tứ a ca thành thân, thời tiết rất tốt, bầu trời xanh thăm thẳm mây trắng bay bay, có vẻ phá lệ đẹp mắt, có người bên dưới nói may mắn, nói đây là lão thiên gia khen ngợi Tứ a ca và Tứ phúc tấn là trời đất tạo nên, cho nên rõ ràng hai ngày trước còn mưa, hôm nay trời liền quang.
31 Ô Lạt Na Lạp Thư Nhã lần đầu tiên nhìn thấy Thất a ca là buổi sáng sau ngày thành thân tiến cung thỉnh an Đức phi, Thất a ca chân tật trong lời đồn mặc một thân trường bào sáng màu, đai lưng bằng ngọc, bên hông đeo một khối ngọc bội, ngoài ra không mang thứ nào khác, nhưng vẫn phong thái đầy mình không khiến người ta cảm thấy y mộc mạc.
32 Quan viên trong Hộ bộ không ít, mà Dận Hữu vẫn chưa nói chuyện nhiều với họ, sau khi dạo một vòng quanh Hộ bộ liền rời khỏi.
Lúc ra về Dận Hữu đi một mình, Dận Chân phải ở lại xử lý công chuyện.
33 “Hoàng thượng, nô tài ở giáo tràng báo lại nói Thất a ca té xỉu. ” Lý Đức Toàn thoáng đưa mắt liếc nhìn đế vương đang ngồi trước bàn đặt bức họa quyển có hình vạn dặm giang sơn tràn đầy khí thế.
34 Sau khi Đới Giai thị được tấn vị làm Phi, thân phận của Dận Hữu giữa các vị hoàng tử lên như diều gặp gió, ít nhất thì khi Cửu a ca nhìn thấy y, sẽ không trắng trợn tỏ ra bất kính như trước.
35 “Ngươi nhìn gì vậy?” Dận Chân cảm nhận được ánh mắt của Dận Hữu, “Ta có gì bất thường sao?”
Dận Hữu lắc đầu, để quyển sách trên tay xuống, “Không có gì.
36 Ngày hôm sau, Càn Thanh cung hạ ba đạo thánh chỉ, đạo thứ nhất, ba ngày sau Thất a ca Dận Hữu theo đoàn quân đến đóng ở biên quan; đạo thứ hai, ban nữ nhi của Phó Đô Thống Pháp Khách làm phúc tấn của Thất a ca, đợi Thất a ca quay về kinh thì thành thân.
37 “Lý Đức Toàn, giờ nào rồi?” Khang Hi buông tấu chương xuống, nhìn ra ngoài cửa.
“Hồi hoàng thượng, đã gần giờ Mùi. ” Lý Đức Toàn bưng một tách trà nóng, cũng liếc nhìn ra phía ngoài cửa.
38 [ Tứ ca:
Kính thư. ]
Dận Chân nhìn dòng chữ quen thuộc này, khóe miệng lộ ra nụ cười, tiếp tục nhìn xuống, bên trong đều là lải nhải, cằn nhằn của y về chút việc nhỏ trong quân doanh, nhưng hắn dường như thấy được bộ dáng bình thường của Dận Hữu ở trong quân doanh.
39 Sáng sớm ngày hôm sau, toàn quân dỡ trại, Dận Tự ra trướng thấy Thất ca đã tinh thần sáng lạng chỉ huy binh sĩ thu dọn đồ đạc, mà vị Tứ ca kia của hắn thì đang trầm mặc đứng ở bên màn trướng, nhìn về phía Thất ca ngẩn người.
40 Sau trận hoả hoạn trong rừng, Phí Dương Cổ chém chết mấy tên lính, Dận Chân biết vì sao, Dận Hữu cũng không hỏi nhiều.
Hai hôm sau, trời lại đổ mưa, đồ che mưa không đủ, binh lính dầm mưa sẽ sinh bệnh, nếu bệnh lây lan trong quân đội, thì sẽ rất phiền toái.