41 Xe ngựa xuyên qua rừng núi, rốt cục vào lúc hoàng hôn ở chỗ chân núi gần Hồng miếu, Tiểu Thất nhảy ra xe ngựa, nhìn nắng chiều nhiễm đỏ chân trời, cánh rừng mênh mông bát ngát, Hồng miếu vẫn như trước đứng sừng sững nơi đó, tối hôm nào diễn ra một đêm ác chiến, đến nay nhớ lại vẫn như cũ tâm thần nhộn nhạo.
42
Khúc dạo đầu thêm vào ——Thương Vân Châu đình làm người ta tuyệt vọng
Sau khi trở về từ cuộc chiến ác liệt ở Hồng miếu, ba người Khanh Ngũ lại kiên trì kéo nhau tới Vân đình ăn bữa cơm chiều sớm.
43
Thẩm vấn miếu chủ xong xuôi, Khanh Ngũ tắm rửa đi ngủ. Tiểu Thất sau khi xong việc trở về, Khanh Ngũ đã ngủ thẳng vù vù.
Tiểu Thất đi đến bên giường hắn, đầu tiên kiểm tra bốn phía một chút xem có cái gì nguy hiểm hay không, xác nhận Khanh Ngũ không bị người hạ độc hoặc làm hại, mới xoay người rời đi, ngay khoảnh khắc xoay người, hắn nhịn không được quay đầu, nhìn khuôn mặt Khanh Ngũ.
44
Thời điểm Triệu Đại Bảo cùng Tiểu Thất gấp gáp trở về, hai vị hộ pháp đang giúp Khanh Ngũ mặc quần áo, hai người liếc nhau, cũng không tiện đi vào.
Khanh Ngũ cũng nghe thấy tiếng bước chân lững thững của hai người, vội ho một tiếng, lấy đó làm ám hiệu, Triệu Đại Bảo thức thời mà cầm quần áo đưa cho Tiểu Thất, sau đó nhanh chóng đi pha trà.
45 Triệu Thanh là một trong hai vị hộ pháp của Thương Minh giáo, kì thực cũng là đại phu bên người giáo chủ. Thương Minh giáo sáng lập hơn ba trăm năm, vẫn luôn nằm ở một phương, thẳng đến khi Thương Minh Thư Vân mở rộng tới vùng Trung Nguyên.
46
“Nói chuyện gì? Mà nói chuyện lâu vậy. ” Thấy ba người quay lại, Khanh Ngũ hỏi thăm.
“Không có gì. ” Tiểu Thất cúi đầu, không cho hắn thấy hốc mắt mình đã đỏ lên—— nhưng mà vừa nghĩ tới lời Triệu Thanh nói, lại nhịn không được trong lòng bi thương.
47 Chỉ là, trong biển người mờ mịt đã qua mười năm, biết đi nơi nào để tìm sư phụ đi? Tiểu Thất nghe xong lời Triệu Đại Bảo nói, vẫn như trước cảm thấy không ổn, vì thế lấy cớ đi tiểu tiện, thế nhưng tự mình dắt một con ngựa, phóng ngựa đi tới núi Linh Nhai.
48
Sáng sớm ngày hôm sau Tiểu Thất quay về.
Khanh Ngũ một đêm không ngủ, nhìn thấy hắn, vốn là hàng mày nhíu chặt cũng bất đắc dĩ giãn ra, nói: “Tiểu Thất, ngươi chạy loạn đâu vậy?”
Tiểu Thất trên mặt đều là tro bụi, giống như con mèo hoa, hắn chỉ ngây ngô cười, cười không ngừng.
49 “Ngũ… Thiếu… Ngũ thiếu…” Tiểu Thất vươn cánh tay run rẩy, nghiêng ngả lảo đảo đi tới chỗ Khanh Vân Tung ôm Khanh Ngũ, mùi máu tươi lan tràn xung quanh phòng ngủ, trên mặt đất một bãi máu ghềnh à làm cho người ta sợ hãi, Khanh Ngũ lại lẳng lặng nằm yên ở trong ngực bảo chủ, không nhìn ra một chút thống khổ, chính là một thân bạch y sớm đã nhuộm đầy máu.
50
Triệu Đại Bảo kéo Tiểu Thất từ trên giường xuống, gắt gao từ phía sau ôm hắn, khóc ròng nói: “Đừng suy nghĩ! Đừng suy nghĩ! Ngũ thiếu đi rồi! Hắn đi rồi, đừng suy nghĩ! Để cho hắn an tâm mà đi!”
Cả người Tiểu Thất ngây ra như phỗng, hai mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn người đang lẳng lặng nằm trên giường, Khanh Ngũ đã mất đi sinh mệnh hơi thở, không bao giờ được nhìn hắn, sẽ không bao giờ … …
Triệu Đại Bảo mạnh mẽ đem hắn kéo dài ra bên ngoài, Tiểu Thất liều chết cũng không chịu đi, đột nhiên vùng thoát khỏi vòng tay của Triệu Đại Bảo, lần thứ hai vọt tới trước giường, vuốt khuôn mặt của Khanh Ngũ: “Ta sẽ báo thù cho ngươi! Sau đó quay về tạ tội với ngươi! Cùng trời cuối đất, tới bất cứ chỗ nào, Mạc Tiểu Thất ta đều sẽ đi theo ngươi!”
Dứt lời, thế nhưng xoay người cầm lấy thanh đao của mình, thân ảnh chợt lóe mất bóng dáng, Triệu Đại Bảo đuổi không kịp, bùm một tiếng ngồi ở trên bậc cửa, chảy nước mắt nghẹn ngào: “Được, được, cũng không sống, Triệu Đại Bảo ta cũng đi cùng các ngươi, các ngươi đi nơi nào, ta sẽ theo chỗ đó, đến âm phủ, ta còn có thể làm quần áo cho các ngươi…”
Tiểu Thất cắn răng bước nhanh về phía trước, chỉ vì tìm kiếm một người!
Sư phụ!
Ngươi giải thích cho ta!
Hắn gắt gao nắm chặt chuôi đao, cũng không để ý miệng vết thương trên tay đã nứt toạc ra, băng gạc và chuôi đao đều nhiễm đỏ, sắc mặt xanh mét đi tới Thanh Việt lâu trong Tô Thành.