41 Hoan ái kinh tâm động phách làm cho hai người cơ hồ rơi vào tình trạng kiệt sức, trước đó chưa bao giờ cùng người hoan ái tràn đầy sảng khoái như vậy, bọn họ biết, loại xúc cảm vô thượng này cũng chỉ có đối phương có thể mang đến, người khác không thể thay thế.
42 Cách ngày đánh hạ Bình Viễn thành, mười sáu vạn đại quân do Huyền Vũ Tề Mục Chi cùng Bạch Hổ Chiến Long Húc tướng quân suất lĩnh đã tìm đến Bình Viễn cùng đại quân Hoàng Thượng suất lĩnh hợp lại, sau khi trải qua một ngày khẩn trương chỉnh đốn mới bắt đầu tiếp tục Nam hạ, tổng cộng hơn ba mươi vạn quân lực, hùng hực khí thế, một đường thế như chẻ tre, lần lượt chiêu hàng tướng lãnh thủ hai tòa thành, không mất một binh tốt nào liền đoạt cả hai thành, lúc sau lại dùng phương thức nội ứng ngoại hợp giống như đã đánh hạ Bình Viễn dẹp xong hai thành Trác, Văn.
43 Hai tay bao bọc vật thẳng cứng tráng kiện của nam nhân, long căn vốn chỉ có chút độ cương cứng bị hắn nắm trong tay chậm rãi vuốt ve vài cái dần dần trướng lớn, không như tướng mạo tuấn lãng nhã nhặn, trường vật nam nhân tuy rằng sắc màu cũng không thâm trầm, lại dị thường to lớn, khi hoàn toàn đứng thẳng trụ thể tráng kiện thẳng tắp, gân xanh lộ ra, phần đỉnh hình nấm bành khởi sung mãn viên nhuận, hai cái túi ở gốc cũng là hình dạng giảo mĩ, trầm điện tràn đầy.
44
Vui sướng qua đi, Trữ Chiếu Dịch gắt gao ôm lấy người trong lòng, mặt chôn ở bên gáy hắn khôi phục hô hấp.
“Ngọc Kỳ. . . . . . Ta có vài chuyện muốn cùng ngươi nói.
45
Đêm khuya, không trăng không sao, bóng đêm ngưng trọng.
Chúng tướng sĩ đã nằm xuống nghỉ ngơi, chỉ có số ít người vẫn kiên cường buộc tinh thần gác đêm, từ một nơi kín đáo bí mật gần đó vài mạt thân ảnh lén lút vẫn liên tục ẩn núp để chờ đợi, thẳng đến sắp giờ sửu, tới sau khi đêm xuống người ngựa đều kiệt sức mới rục rịch, lẳng lặng lẻn vào trong doanh trại cẩn thận tránh né vệ binh tuần tra ban đêm, hướng doanh trướng các chủ soái nòng cốt trong quân mà thẳng tiến.
46 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Mục Chi tuân lệnh lập tức giục ngựa đến trước trận, đao chém ngang, hàn quang lạnh thấu xương.
47 Tần Mãn cơ hồ là vẻ mặt kinh hoảng nhìn quân đội bên mình hỗn loạn, nhìn người của mình lần lượt ngã xuống, hắn vô cùng khiếp sợ, nghi hoặc đây là loại độc dược gì mà lại lợi hại như vậy.
48 Tần Mãn tuyệt thực biểu lộ ý chí, kiên quyết thà rằng bị hao tổn cũng không khuất phục thực sự khiến người ta bội phục, y sống đói bụng chín ngày, bộ dáng người đã không chỉ là suy yếu, hai má hõm xuống thật sâu, nhưng cho dù như vậy y lại vẫn chống thân hình thẳng tắp ngồi kiêu ngạo bên bức tường mốc meo ẩm thấp, áo giáp trên người chưa tháo xuống, vẫn như cũ là một bộ nghiêm nghị chi tư.
49 Trình Thiên Viễn cùng Tề Mục Chi vừa đi, Trữ Chiếu Dịch lập tức dùng thanh âm trầm thấp một lần nữa hỏi lại: “Nói đến chữ【 trung 】? Ngọc Kỳ, ngươi đem.
50 Dứt lời nhìn thấy Phiền Ngọc Kỳ sửng sốt, trên mặt nhanh chóng nhiễm hồng, hắn ha hả cười khẽ hai tiếng, sau đó lấy tay chạm vào hậu huyệt vì bị kinh hách mà càng thêm thắt chặt kia của nam nhân, yêu thương vuốt ve nếp uốn phía trên, rõ ràng chủ nhân của cúc huyệt mê người đều nguyện nghênh đón y, nhưng y lại không vào được cửa này, điều đó sao có thể không làm cho hắn ảo não.