21 “Lớp trưởng Lý Tuyền cũng là một người rất si tình…” - Đường Hân Uyển lẩm nhẩm: “Thật sự cầu mong cho hai người họ có thể trở thành một cặp. ”
Bạch Mộc gật đầu nhìn sang chỗ khác, ánh mắt hơi chút thất vọng, Đường Hân Uyển biết rõ Bạch Mộc đang tức cảnh sinh tình, có lẽ cũng đang nhớ đến cô ấy.
22 Một góc tường đã bị dán đầy chi chít những “ký ức” của những đôi tình nhân, Đường Hân Uyển ngẩn ngơ xem những dòng chữ ghi lại trên đó. Trong những dòng chữ ấy không có câu nệ tình tiết, cũng không có câu chuyện tình yêu cảm động trời đất, chỉ là những chuyện nhỏ nhặt vụn vặt bình thường thôi, nhưng những chuyện này cũng không đánh mất đi sự lãng mạn.
23 Nhìn thấy gương mặt của nhóm Tạ Minh Tường nghiêm túc đến độ không thể nghiêm túc hơn được nữa, Bạch Mộc lại ngỡ ngàng: “Chuyện này cũng cần phải thương lượng sao? ”
“Đương nhiên cần chứ!” - Tiêu Ninh thốt lên: “Ví dụ hỏi hai người quen nhau như thế nào? Hai người vì sao lại đến với nhau? Ai theo đuổi ai? Những chuyện này đương nhiên phải thảo luận trước chứ.
24 Đối với hai người như kẻ dở hơi này, mọi người cũng đành chịu, giống như xem ti vi vậy, thưởng thức họ biểu diễn.
Sở Nam càng quá đáng hơn, vỗ vỗ tay: “Ha ha ha.
25 Tuy đã có sự chuẩn bị tâm lý về kết quả buổi học thể hình của Bạch Mộc. Nhưng nhìn thấy Bạch Mộc như vậy, Tạ Minh Tường vẫn không khỏi “kinh ngạc thất sắc”, vội vàng nói: “Bạch Mộc, chú sao thế?”
“Hỏi bọn họ.
26 Nhìn thấy tiêu đề “Hấp dẫn nổi bật” này, sắc mặt của Tạ Minh Tường tối sầm lại. Tuy vừa rồi nói câu đó anh ta cũng đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng anh ta không ngờ sự việc lại lan truyền nhanh đến như vậy, mới chốc lát mà tất cả mọi người đều biết.
27 Mặc kệ việc không nắm chắc về kết quả của việc này chút nào, nhưng mà cậu ta vẫn hết sức cẩn thận tiến lên, biết làm sao được, không xin lỗi không được mà.
28 Trong phòng ghi hình đã chuẩn bị xong tất cả máy quay, trên bục dẫn chương trình còn treo một cái phông nền cực lớn, bên trên có viết mấy chữ lớn "Phỏng vấn đặc biệt – Bạch Mộc và Đường Hân Uyển".
29 "Hết rồi…" - Nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của Bạch Mộc, Trương Tử Hân không biết nói gì nữa: "Chương trình sau là người khác, cho dù mọi người có câu hỏi gì thì chúng tôi cũng sẽ hỏi riêng cậu, bản thân cậu không cần đến nữa.
30 Bên trong phòng đàn không ngừng vang lên tiếng đàn êm ái, lúc này Bạch Mộc cùng với Đường Hân Uyển đang ở nơi này soạn bài nhạc “Tình cờ gặp gỡ”. Trong khoảng thời gian này, nếu có thời gian rảnh là hai người sẽ không hẹn mà cùng tới đây để bổ sung bản nhạc chưa trọn vẹn này.
31 Trong lòng Bạch Mộc có chút bất đắc dĩ: "Tạ Minh Tường này nhàn rỗi không có việc gì làm hay sao mà đặt loại ghế này cho mình làm gì?"
Có lẽ là nhìn nhiều quá, bị đôi tình nhân phát hiện ra, nam thanh niên kia đột nhiên xoay đầu lại nhìn về phía Đường Hân Uyển quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy người khác hôn nhau bao giờ sao?”
“Hả!” - Đường Hân Uyển giật mình, liên tục giải thích: “Thật ngại quá, xin lỗi!”
"Anh làm chuyện này ở nơi công cộng mà còn nói người khác?" - Bạch Mộc lập tức thấy hơi tức giận.
32 Bộ phim kết thúc trong bầu không khí lúng túng như vậy. Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Bạch Mộc và Đường Hân Uyển vẫn còn có chút hoảng hốt, trong đầu không ngừng nghĩ đến chuyện xảy ra trước đó.
33 Mấy người Sở Nam thấy Bạch Mộc chỉ một câu nói đã có thể thoát nạn, hơn nữa còn thành công chuyển tai họa sang cho Tạ Minh Tường, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác lạnh giá.
34 Tiếng đàn du dương êm tai truyền đến từng góc quán cà phê, ánh mắt mọi người bỗng chốc đều bị thu hút bởi Bạch Mộc và Đường Hân Uyển đang ngồi trước piano.
35 "Sở dĩ em lựa chọn ra đi chính là vì không để anh từ bỏ ước mơ vì em. " Mễ Lam thở dài nói.
Cô ấy nhìn Lý Tuyền bằng ánh mắt thâm tình: "A Tuyền, anh biết không? Khi em biết anh bắt đầu có danh tiếng trong ngành với bài Yêu, em mừng cho anh đến cỡ nào.
36 Khi nhìn thấy hai người sóng vai đi trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, tất cả mọi người cũng tròn mắt ngạc nhiên. Đám Tạ Minh Tường thì còn đỡ một chút, mặc dù kết quả này có chút nằm ngoài dự liệu, nhưng dù sao cũng là anh em chung phòng ký túc xá, bất kể nói như thế nào, bọn họ cũng cảm thấy vui thay cho Sở Nam.
37 "Vậy thì Hân Hân, rốt cuộc là cậu có thiện cảm với Tạ Minh Tường hay không?" - Đỗ Khả Nhi hỏi.
Lãnh Hân Hân nói: "Thiện cảm thì cũng có một chút, dù sao thì hai người chúng mình cũng coi như là thanh mai trúc mã, mình cũng vẫn thấy được những việc anh ấy làm cho mình suốt mấy năm nay.
38 Sở Nam ấm ức nói: "Anh theo đuổi Lãnh Hân Hân của anh, em theo đuổi Tô Nhu của em. Em chẳng qua là mượn địa điểm của anh một chút mà thôi, nếu anh thất bại thì liên quan gì đến em?"
Tạ Minh Tường bất đắc dĩ vỗ trán một cái, nói: "Thôi đi, anh suy đi nghĩ lại, hay là không cho cậu mượn địa điểm nữa… Anh cứ có dự cảm, có một thằng như cậu ở đó, chắc chắn không có chuyện tốt…"
"Đừng mà!" - Sở Nam hoảng hốt: "Tạ lão đại, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.
39 Nghe rõ ngọn nguồn sự việc, Bạch Mộc không biết nói gì, nhìn sang Sở Nam: "Cậu gọi một cuộc điện thoại cho Tạ Minh Tường không được à?"
Người ta thường hay nói kẻ đang yêu sẽ trở nên ngốc nghếch, câu nói này quả nhiên không sai.
40 Kết quả cuối cùng, vẫn là Tôn Dật Thành thắng một ván, còn Tiêu Ninh thì hết sức chán nản đi đến bên cạnh tên mập. Nhưng sau đó cậu ta đã phấn chấn lên, vỗ vỗ vào vai Sở Nam, vẻ mặt như "làm việc chính nghĩa là không từ chối", nói: "Yên tâm đi, anh hai tuyệt sẽ không giống như mấy người đó, tuyệt đối sẽ dốc hết sức giúp cậu!"
"Chỉ mong là như vậy…" - Sở Nam run run khóe miệng, thở dài một hơi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường
Số chương: 50