Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thần Y Thánh Thủ Chương 877-2: Thần Tượng Quần Chúng Của Bệnh Viện Kinh Hoà

Chương trước: Chương 877-1: Thần Tượng Quần Chúng Của Bệnh Viện Kinh Hoà.



- Bác, bác sĩ Trương.

Trương Dương đi thẳng đến phòng làm việc của mình, trong lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang vọng bên tai.

Trương Dương quay đầu nhìn lại, là một y tá tướng mạo ngọt ngào Trương Dương biết cô y tá này, cô tên là Tiêu Tiểu, còn có biệt hiệu là Tiếu Tiếu, là người không tồi trong đám y tá ở bệnh viện Kinh Hoà.

- Làm sao vậy, y tá Tiêu cô tìm tôi có việc sao?

Trương Dương nhẹ nhàng tỏ ý nghi ngờ hỏi.

- A, cái đó, bác sĩ Trương...

Tiêu Tiểu rõ ràng không ngờ, Trương Dương vẫn còn nhận ra cô ta, hơn nữa còn có thể gọi ra tên của cô, trên gương mặt bỗng ửng đỏ, cô ấp úng hồi lâu, cuối cùng, lại chỉ nói ra được một câu.

- Tôi nhờ anh ký tên được không?

Lần này, ngược lại đến lượt Trương Dương dở khóc dở cười.

Được, hắn nhìn Tiêu Tiểu, bất đắc dĩ nói:

- Y tá Tiêu, tôi cũng không phải là danh nhân gì, nhờ tôi kí tên, có ích lợi gì chứ.

- A, không phải, không, là, ồ không phải.

Trong đầu Tiêu Tiểu ngược lại có chút bấn loạn, có phải không vậy, thậm chí không biết mình muốn nói gì, sốt ruột nhưng không thể nói ra bất cứ cái gì.

- Được rồi được rồi, chăm chỉ làm việc đi.

Trương Dương nhìn y tá Tiểu này, lắc đầu, cười nói một câu, liền trực tiếp rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng của Trương Dương rời khỏi, Tiêu Tiểu rất lâu mới bình tĩnh trở lại, vuốt hai má hơi đỏ, ảo não dậm chân, lẩm bẩm:

- Trời ơi, cô rõ ràng là muốn hỏi bác sĩ Trương có bạn gái hay chưa.

Trương Dương về tới phòng làm việc của mình, lại phát hiện Nghiêm Lương Phi nằm bò trên bàn, không biết nhìn cái gì, lại cười khúc khích.

- Này, Tiểu Nghiêm cậu làm gì thế.

Trương Dương đến gần Nghiêm Lương Phi, nhẹ nhàng vỗ vào Nghiêm Lương Phi.

- A, sư phụ.

Nghiêm Lương Phi căn bản không ý thức được, Trương Dương đã đến rồi, bị Trương Dương vỗ nhè nhẹ, sợ tới mức trực tiếp va vào cái ghế của mình.

- Cậu đang xem cái gì vậy?

Trương Dương chú ý trong tay của Nghiêm Lương Phi là một lá thư màu hồng, ở trên bàn làm việc còn có một bì thư màu hồng, phía trên vẽ một ký hiệu hình sơ xài.

Lập tức, Trương Dương hiểu được, đoán chừng là cô gái Tiểu kia viết thư tình cho Nghiêm Lương Phi.

Thời đại này, mạng lưới internet còn chưa phát triển, thư tình vốn chính là một loại phương thức thường thấy nhất để chuyển đưa tình cảm giữa nam và nữ.

Trương Dương không nghĩ nhiều, ngồi vào ghế của mình, thấy Nghiêm Lương Phi sợ đến mức hoảng hồn, vui vẻ nói:

- Cậu xem con kìa, sợ đến mức như vậy hả, đúng rồi, cậu có nhớ không, lúc trước khi chúng ta rời khỏi nhà cậu, mẹ cậu Đường Tiểu Lan còn từng đặc biệt dặn dò tôi một câu, không phải cậu không hề biết mẹ cậu dặn tôi cái gì đấy chứ.

- Đúng vậy, sư phụ, mẹ tôi lúc đó nói với thầy cái gì, vì sao mà sau đó tôi cảm thấy ánh mắt của mẹ con nhìn con rất là lạ.

Lòng hiếu kỳ của Nghiêm Lương Phi lập tức bị khiêu chọc, vội vàng hỏi tới.

Trương Dương thoải mái tựa vào ghế, sau đó nhìn Nghiêm Lương Phi nói:

- Mẹ cậu dặn dò tôi chăm sóc cậu, nếu có cô gái nào tốt, bảo cậu tranh thủ dẫn về nhà cho mẹ và bà nội xem.

- Mẹ tôi sao lại có thể nói những chuyện này với thầy.

Nghiêm Lương Phi đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại xin lỗi.

Trương Dương liếc ánh mắt ranh mãnh nhìn vào lá thư màu hồng mà Nghiêm Lương Phi đang cầm trên tay.

Nhìn lá thư trong tay, Nghiêm Lương Phi chợt bừng tỉnh vội vàng xua tay nói với Trương Dương:

- Sư phụ oan uổng cho tôi, đây cũng không phải là gửi cho tôi.

Nghiêm Lương Phi bước nhanh đến trước mặt của Trương Dương, đem lá thư trong tay đưa cho Trương Dương rồi vội vàng nói:

- Sư phụ, lá thư này là đưa cho thầy.

- Cho thầy? Trương Dương vẫn bất ngờ, đây là cho hắn à.

Nghiêm Lương Phi thấy Trương Dương không tin, vội vàng giơ lá thư lên chỉ vào dòng đầu tiên, phần trên hàng đầu tiên, viết tên chính là của Trương Dương.

Sau đó, Nghiêm Lương Phi vội vàng kéo ngăn kéo bàn làm việc của Trương Dương, ở trong ngăn kéo, còn có mấy phong thư tình cùng loại, thấy Trương Dương một hồi không nói gì.

Xem ra trong khoảng thời gian Trương Dương chưa đến làm, có không ít người vụng trộm đến thăm qua phòng làm việc của hắn và Nghiêm Lương Phi.

Nghiêm Lương Phi đắc ý nói với Trương Dương:

- Thầy xem đi, sư phụ, thầy hiện tại là thần tượng của quần chúng, có tiếng tăm trong bệnh viện Kinh Hoà của chúng ta.

- Nói hươu nói vượn cái gì.

Trương Dương bất đắc dĩ nhíu mày mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng quở trách một câu.

- Tôi không có nói hươu nói vượn.

Nghiêm Lương Phi cầm lá thư màu hồng trong tay, nói với Trương Dương:

- Sư phụ, trước tiên tôi phải nói thật, đây không phải là tôi muốn xem, là sư nương thường dặn dò tôi bảo tôi xem đấy.

- Mễ Tuyết?

Trương Dương ngẩn người một lúc, nhìn Nghiêm Lương Phi, kinh ngạc nói:

- Cô ấy bảo cậu xem sao?

Nghiêm Lương Phi gật đầu thật mạnh, sau đó dùng lời lẽ chính nghĩa nói:

- Đúng vậy a, tôi nói cho sư nương biết trong bệnh viện của chúng ta thường xuyên có người nhét thư tình cho thầy, sau đó sư nương liền dặn dò tôi, bảo tôi mỗi một phong đều mở ra xem, xem sư phụ có gạt sư nương vụng trộm làm cái gì không.

Nói xong, Nghiêm Lương Phi còn chột dạ liếc nhìn Trương Dương, nửa câu đầu cậu ta nói không có sai, thật sự là cậu ta đã đem chuyện này nói cho Mễ Tuyết, nhưng nửa câu sau nói, là hoàn toàn biện hộ cho hành động xem lén của cậu ta, bởi vì Mễ Tuyết không hề dặn dò qua cậu ta, Mễ Tuyết đối với Trương Dương có thể là hoàn toàn tín nhiệm đấy, tuy nhiên chính bản thân cậu ta thật sự tò mò, hơn nữa bức thư này hôm nay còn ném trên bàn của cậu ta, lúc này mới vụng trộm mở phong thư tình này ra xem chỉ có điều không ngờ tới, ngay lập tức đã bị Trương Dương bắt ngay tại trận.

- Được rồi, thay tôi xử lý hết chuyện này.

Trương Dương cũng không truy cứu những điều vặt vãnh với Nghiêm Lương Phi, Nghiêm Lương Phi gần đây ban ngày đi làm buổi tối tu luyện, thần kinh quá căng thẳng, loại sự tình này, cũng chẳng khác gì là giúp cậu ta buông lỏng một chút, dù sao Trương Dương cũng không thèm để ý việc này.

- Vâng thưa ngài.

Nghiêm Lương Phi thấy Trương Dương không có ý truy cứu tiếp, thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt nổi lên một nụ cười tươi, lấy hết thu tình trong hộc bàn của Trương Dương ra, cột thành một đống, sau đó ném vào trong thùng rác.

- Hôm nay, Tiểu Nghiêm, cậu đi hỗ trợ phòng giải phẫu, không được trốn tránh.

Trương Dương chống cái lưng mệt mỏi, đứng lên, nói với Nghiêm Lương Phi

Nghiêm Lương Phi vừa mới đổ hết thư quay lại, ngây người ra một lúc, thấy khuôn mặt tươi cười kia lập tức đã chuyển u ám.

- Không phải chứ, sư phụ, hôm nay tôi đi phòng giải phẫu?

- Đúng vậy, hơn nữa, cả ngày hôm nay, cậu đều lưu lại đó.

Trương Dương nói:

- Làm giải phẫu cần phải hết sức chăm chú, bất kể là đối với việc học y hay việc tu luyện buổi tối của cậu đều rất có trợ giúp.

Nghiêm Lương Phi vẻ mặt đau khổ, gần như là cầu xin nhìn Trương Dương nói:

- Sư phụ, cũng không cần cả ngày lưu lại ở phòng phẫu thuật, sắp xếp phẫu thuật hôm nay kín hết rồi.

- Việc này đối với cậu cũng là rèn luyện, đi thôi.

Trương Dương dứt khoát.

- Vậy sư phụ, tôi đợi chút mới đi được không... Nghiêm Lương Phi còn có điều chờ mong.

- Không được.

Trương Dương nhẹ nhàng nhíu mày, lắc đầu.

- Được rồi...

Nghiêm Lương phi biết thái độ của Trương Dương không thay đổi, đành phải đáp ứng.

Sau khi đi ra cửa phòng làm việc, Nghiêm Lương Phi mới bắt đầu hối hận, làm sao lại đi nhìn lén một số thư tình của sư phụ, bây giờ sư phụ để cho cậu ta cả ngày lưu lại trong phòng phẫu thuật, nhất định là đang trừng phạt cậu ta.

Nghiêm Lương Phi nhận mệnh, vẻ mặt đau khổ đành phải lê từng bước chân nặng nề, đi đến phòng giải phẫu.

Trương Dương đợi ở trong phòng làm việc, nhìn thấy một số bức thư tình ném trong sọt rát, hắn liền nghĩ tới trên đường đụng phải cô y tá có tên rất kỳ là là Tiêu Tiểu, sau đó lắc đầu cười khổ.

Bệnh viện Kinh Hoà khác xa so với một số bệnh viện mà hắn làm việc trước đó, nghiêm túc cứng nhắc, và không khí trầm lặng, ngay cả sức sống đều không có.

Ngược lại bệnh viện Kinh Hoà dưới sự dẫn dắt của Quách Dũng, bác sĩ y tá nơi này, tuy rằng nhiều chuyện, nhưng làm cho người ta có cảm giác sinh động lạc quan, không giống không khí trầm lặng của những bệnh viện khác.

Bác sĩ y tá cũng là người, Trương Dương cảm thấy, Quách Dũng lãnh đạo như vậy cũng không phải là không có điểm tốt, nếu bác sĩ y tá trong bệnh viện mỗi ngày đều thật vui vẻ, như vậy bọn họ cũng sẽ nỗ lực gấp bội trong công việc, hơn nữa còn đem cảm xúc khoái hoạt, lạc quan này truyền lại cho người bệnh mắc bệnh.

Điều này có lẽ chính là điểm đặc sắc lãnh đạo của Quách Dũng.

Trương Dương đứng lên, rời khỏi văn phòng, theo sự sắp xếp lúc trước Quách Dũng, lần lượt đi đến các phòng khám bệnh của các khoa xem chỗ nào cần sự giúp đỡ của hắn.

Cửa phòng làm việc của Trương Dương và Nghiêm Lương Phi khép hờ, cũng không có đóng cửa, một bóng dáng vụng trộm đứng ở cửa ra vào quan sát, thấy không có người, liền lách người đi vào phòng làm việc

Trong tay người này còn cầm một phong thư, lập tức đi đến bàn làm việc của Trương Dương

Nhưng nửa đường, cô đột nhiên ngừng lại.

Ánh mắt của cô, dừng lại trên thùng rác của góc bàn làm việc

Bên trong, tất cả đều là phong thư, chỉ có một phong thư, là được mở ra.

Người này từ trong thùng rác lấy ra một phong thư đã được mở ra, nhìn thoáng qua, nụ cười trên mặt, đột nhiên đọng lại.

Cô đứng thẳng người, cắn môi, vò nát phong thư trong tay kia, hung hăng dẫm nát dưới chân.

Loading...

Xem tiếp: Chương 878: Lòng Đố Kỵ Của Phụ Nữ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 45


Em Gái Hư Yêu Ta

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 1078


Đủ Rồi! Anh Yêu Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15


Hợp Hoan

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 10


Ái Thượng Nhất Cá Nhân

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 23