Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thần Y Thánh Thủ Chương 373: Tỏ Vẻ Yếu Ớt Trước Quân Địch

Chương trước: Chương 372: Ánh Rạng Đông Của Sự Thắng Lợi.



Thần Y Thánh Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Chương 373: Tỏ vẻ yếu ớt trước quân địch

Dịch: Mạnh Hùng

Nguồn: Metruyen.com

Long Phong nhận lấy hộp, tinh thần cũng chấn động.

Cây roi mây đen của linh vượn vẫn liên tục tấn công anh ta. Áp lực của anh ta lớn nhất. Tuy nhiên vừa rồi anh ta cũng để ý thấy Trương Dương, áp lực của mình có lớn một chút cũng không sao, chỉ cần có thể làm chệch hướng linh vượn là được, tạo cơ hội cho Trương Dương.

Ngoài ra, anh ta còn có một ưu thế nhỏ.

Anh ta dù sao cũng là người chơi roi, học qua xem qua nhiều tiên pháp, cho dù lực lượng của linh vượn rất hùng mạnh, tự thành tiên pháp, nhưng muốn dùng roi để đánh bại anh ta cũng không dễ. Tấn công sát người nó thì không được, nhưng tránh nó thì cũng không thành vấn đề.

Trương Dương lấn người lên trước, lúc này hắn cũng không nương tay.

Tất cả nội kình đều rót vào răng nanh trên tay. Khiến răng nanh này như đang phát sáng, mang theo hàn khí dày đặc.

Linh vượn tay dài có chút cảnh giác nhìn Trương Dương liếc mắt một cái. Cánh tay phải lại chặn tới, vừa rồi Trương Dương khiến nó cảm thấy đau đớn một chút.

Đối với linh thú tay dài có sức phòng ngự siêu cường mà nói, cảm thấy đau đớn là chuyện không thể tin nổi.

Lực lượng của linh vượn tay dài rất mạnh, nhưng tốc độ quá chậm, đối với Trương Dương mà nói, vượt qua cánh tay dài của nó chẳng có gì khó khăn.

Tia Chớp lúc này nhân cơ hội cũng nhảy tới, trực tiếp nhảy lên phía sau đầu linh vượn, lại phun ra một ngụm khói độc.

Ngay lúc đó, Trương Dương cũng tới bên trái thân linh vượn, hai tay giữ răng nanh, hung hăng đâm xuống.

- Phù.

Lần này đâm sâu hơn lần trước, lần trước Trương Dương chỉ dùng một tay, hơn nữa còn chưa dùng toàn lực.

Lần này không chỉ dùng hai tay, mà còn dùng toàn bộ khí lực của cơ thể.

Sau khi cảm thấy răng nanh đâm vào người linh thú, Trương Dương lập tức xoay người lui về phia sau, không dám dừng dù chỉ một giây.

- Ngao…

Linh vượn đột nhiên ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng. Trương Dương lùi ra xa mới phát hiện, đầu nhọn của răng nanh có dính nhiều vết máu. Lần này, hắn không ngờ để trực tiếp làm linh vượn bị thương.

Linh vượn ngửa mặt lên trời rống to, cây roi mây đen cũng không động nữa. Long Phong lúc này cuối cùng thở dốc một hơi, vội vàng tới cạnh Trương Dương.

Nhìn thấy vết máu trên răng nanh, Long Phong cũng có chút kích động.

- Chít…

Tia Chớp ở bên cạnh lại kêu, đang thể hiện công lao của nó. Trương Dương rút cục lộ ra nụ cười, linh vượn hùng mạnh này, dường như cũng không phải không thể đánh thắng.

Ba người bọn họ, chỉ cần phối hợp ăn ý, khiến vết thương của linh vượn không ngừng mở rộng, lần này tuyệt đối có hy vọng thắng.

Linh vượn tuy hùng mạnh, nhưng dù sao cũng già rồi, không phải linh thú hùng mạnh ở thời kỳ đỉnh cao.

- Ngao ngao

Linh vượn lại kêu hai tiếng. Vết thương vừa rồi, dường như gây kích động rất lớn đối với nó.

Hai cánh tay dài của linh vượn hung hăng đập đập xuống mặt đất, khiến đất không ngừng chuyển động, như động đất vậy.

Cơ thể của nó lại động đậy, lần này không giống khi nãy. Chỉ là uể oải động đậy, cho dù tấn công, cũng chỉ là đứng đó vung vẩy cây roi mây đen, tiến hành tấn công từ xa.

Lần này, nó bay thẳng vọt tới Trương Dương.

Hơn nữa tốc độ nhanh hơn nhiều. Tuy còn chênh lệch nhiều nếu so với Tia Chớp và Vô Ảnh, nhưng động tác vừa rồi của nó rõ ràng có sự thay đổi.

Trong chớp mắt, linh vượn đã vọt tới trước mặt Trương Dương.

Thần sắc của Trương Dương lại ngưng trọng lên. Hai tay nắm chặt răng nanh dính máu. Thái độ khác thường của linh vượn, chủ động tấn công giáp lá cà, điều này không có gì hay với hắn.

Vừa rồi có thể nói linh vượn còn không xem trọng bọn họ, linh vượn lúc này rõ ràng là nổi giận rồi.

Linh thú thực lực bản thân rất mạnh, cho dù già rồi, uy lực vẫn kinh người.

- Rầm rầm rầm

Linh vượn hướng tới chỗ Trương Dương, nhảy mạnh tới. Nó không dùng cây roi mây đen, hai mươi cây roi mây đen quấn trên đùi, lần này dùng hai cái tay dài khủng bố của nó.

Sức mạnh của hai cánh tay dài rất lớn. Trương Dương không thể đá chọi với đá, trực tiếp trốn đi.

Nhưng vừa mới trốn hắn đã thấy bất ổn. Linh vượn tấn công long trời lở đất, khiến lúc thân mình nó rơi xuống còn không vững, thoáng ngả nghiêng.

Cao thủ tranh giành, bất luận sơ sẩy gì cũng đều có thể trở thành đòn trí mạng. Trương Dương vừa cảm giác bất thường, cánh tay khủng bố của linh vượn liền kẹp về phía hắn.

Lúc này đúng là thời khắc sức mạnh của hắn tạm dừng.

Hai cánh tay dài cứng như sắt, Trương Dương bị nó kẹp thật rồi, sắp thành bánh thịt rồi.

Tình huống nguy cấp, nhảy lên cũng không kịp nữa. Trương Dương chỉ có thể ngồi xổm, cứ ngồi xổm đến cùng, trực tiếp lăn trên mắt đất như con lật đật, rất chật vật né tránh.

Bộ dạng thật chật vật, nhưng tính mạng là quan trọng nhất

- Trương Dương, cẩn thận.

Trương Dương vừa tránh thoát, Long Phong đột nhiên hét lên một tiếng, một đạo kình phong đột nhiên truyền đến từ phía sau. Trương Dương đang ngồi xổm trên mặt đất còn chưa kịp đứng lên, lần này không trốn được nữa.

- Bịch.

Thân mình Trương Dương bị đập thật mạnh qua một bên, bị quét trên mặt đất bay tới hơn mười mét.

Cái đầu Trương Dương lúc này cũng quay mòng mòng. Thân mình còn chưa dừng lại, một ngụm máu nóng phun ra. Hắn cuối cùng cũng thể nghiệm được linh vượn tay dài mạnh cỡ nào.

- Bang.

Trương Dương không kịp nghĩ nữa, cố gắng chống thân lên mau chóng trốn sang bên cạnh. Hắn vừa đi khỏi, hai cánh tay dài thật lớn đã đập vào nơi hắn vừa nằm khi nãy.

Trương Dương chạy tới chỗ rất xa, không kìm được lại phun ra hai ngụm máu tươi, còn bụm lấy một cánh tay của hắn.

Hắn tính trốn sự tấn công liên tục của linh vượn, nhưng cho đến lúc này, hắn còn không biết vì sao mình bị trúng chiêu.

Trương Dương quay đầu lại nhìn Long Phong, trong ánh mắt của hắn lộ vẻ nghi hoặc.

- Chân của nó cũng có thể dùng roi màu đen, vừa rồi chính là chân của nó dùng roi tấn công anh.

Long Phong chua xót nói, Trương Dương lập tức quay đầu, hoảng sợ nhìn linh vượn phía xa.

Sử dụng vũ khí, có thể dùng tiên pháp, điều này đã khiến bọn họ ngạc nhiên rồi. Không ngờ con linh vượn này còn có thể sử dụng roi bằng chân.

Hơn nữa nó còn biết trước tiên ép Trương Dương, sau đó nếu xảy ra bất ngờ thì lại mượn roi trên chân hỗ trợ tấn công, trí tuệ này, thật sự đáng sợ.

- Anh không sao chứ?

Long Phong lại vội vàng hỏi một câu, tuy là chân, độ mạnh của lực vung roi không mạnh bằng tay. Nhưng dù sao đây cũng là linh vượn tay dài, lực lượng của nó thật sự quá hùng mạnh,.

Long Phong cũng không biết, Trương Dương lúc này rút cục ra sao.

- Tôi, vẫn ổn.

Trương Dương trên mặt có chút khổ sở, hắn là bác sĩ, hiểu rõ nhất tình hình của bản thân lúc này.

Vừa rồi bị đánh không nhẹ, thân mình thương nặng không nói, cánh tay còn bị gãy xương, điều này cũng khiến thực lực của hắn giảm đáng kể. Thế cục lúc này, cũng khiến Trương Dương không còn tin tưởng nhiều như trước.

- Chít..

Vô Ảnh không biết từ đâu chạy ra, cắn một miếng vào chân Trương Dương.

Đối với năng lực của Vô Ảnh, Trương Dương đã biết rõ từ lâu, lần này không thấy khó chịu gì.

Một dòng nước ấm, chảy hướng từ chân ra toàn thân. Vết thương của trong cơ thể Trương Dương mau chóng biến mất, không lâu sau liền khôi phục trạng thái đỉnh cao lúc trước.

Linh dược tích tụ trong người Vô Ảnh, tích góp từng ít một, công hiệu thật đáng sợ.

Thân thể hồi phục, nhưng cánh tay gãy xương không thể liền lại ngay. Cho dù y thuật của Trương Dương cao đến đâu, sau khi gãy xương cũng phải nghỉ ngơi vài ngày mới hồi phục được.

Thương gân động cốt một trăm ngày. Năng lực hồi phục của Trương Dương mạnh, còn có linh dược phụ trợ, vậy ít nhất cũng cần bảy tám ngày.

Hiện tại đừng nói bảy tám ngày, chỉ sợ bảy tám phút linh vượn cũng không cho hắn.

- Trương Dương, giao cho tôi đi.

Long Phong nhìn Trương Dương, biết tình trạng bây giờ của hắn không tốt, đứng ra nhẹ giọng nói một câu.

- Không được, cậu không phải là đối thủ của nó. Không sao, tôi còn một cánh tay.

Trương Dương khẽ lắc đầu. Thực lực của Long Phong quá yếu. Cho dù đưa răng nanh cho anh ta, nội kình của anh ta cũng không đủ chống đủ để chống đỡ linh vượn, ngược lại còn có thể bị linh vượn đánh trúng.

Long Phong nếu cũng có tu vi tam tầng nội kình, Trương Dương sẽ không do dự gì mà nhường cho anh ta đấu.

- Long Phong, cậu không phải lo lắng, tôi hiện tại đã khôi phục, chẳng phải chỉ là một cánh tay tạm thời không thể dùng thôi sao, nó phế của tôi một cánh tay, tôi cũng có thể phế nó.

Trương Dương trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, hắn vừa rồi bị đánh trúng, nhưng có một phát hiện nhỏ.

Hắn phát hiện da thịt ở nách của linh vượn rất mỏng. Nếu lấy răng nanh đâm vào nách, vậy nhất định sẽ là một đòn tấn công không nhỏ với linh vượn.

Xé rách quần áo, lại tìm hai cành cây trên đất, sau khi cột chắc cánh tay của mình, Trương Dương dùng một tay nắm lấy răng nanh, gắt gao nhìn chằm chằm về phía linh vượn tay dài.

Hắn vừa rồi bị thương, nhưng dưới sự trợ giúp của Vô Ảnh, nội thương của hắn cơ bản đã hồi phục,c hỉ có cái tay gãy tạm thời không liền lại được.

Tuy nhiên nhìn từ bên ngoài, bộ dạng hiện nay của hắn đúng là rất thảm.

Ở khóe miệng Trương Dương, còn một vết máu tươi.

Vừa định lau vết máu, trong lòng Trương Dương lại chấn động mạnh mẽ, không lau nữa, thân mình cũng giả bộ yếu ớt.

Linh vượn này vô cùng thông minh, nhưng sao giảo hoạt bằng con người được. Ăn nhiều hoàn hồn thảo như vậy, tạo ra linh tính cho nó.

Nó thông minh, nhưng cũng có câu: thông minh quá sẽ bị thông minh đập.

Nó khẳng định không biết nội thương của mình đã khôi phục, còn cho rằng bản thân đang bị suy yếu. Tỏ ra yếu thế trước mặt kẻ địch, có những lúc sẽ phát huy tác dụng.

Trương Dương lúc này đang làm vậy, đối với linh thú bình thường có lẽ không được, nhưng đối với linh vượn thông minh này, nhất định sẽ có hiệu quả.

Linh vượn kia không tiếp tục tấn công Trương Dương, chính là một minh chứng tốt nhất.

Nhìn bộ dạng yếu ớt của Trương Dương, linh vượn kia quả nhiên kêu lớn, sau khi dừng một lúc, vọt tới chỗ Trương Dương, trước tiên nó phải giải quyết Trương Dương, sau đó sẽ giải quyết những kẻ khác.

Tia Chớp nhận được thông báo của Trương Dương, lập tức nhảy tới phun khói độc không ngừng. Bộ dạng của Tia Chớp giống như đang lo lắng ngăn chặn linh vượn

Bộ dáng của nó càng gấp, linh vượn sẽ càng tin là Trương Dương bị trọng thương.

Vòng qua khói độc, linh vượn đã tiếp cận Trương Dương, hai cánh tay dài, chộp thẳng lấy Trương Dương.

Tia Chớp lại nhảy tới phía sau linh vượn, trực tiếp phụt khói độc. Long Phong thì dùng chưởng tiên, ý đồ giữ chặt một tay của linh vượn, để giúp Trương Dương giảm bớt áp lực.

Tuyết tiên quấn lấy cánh tay linh vượn, đáng tiếc lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn. Long Phong không thể làm chệch hướng linh vượn, ngược lại thiếu chút nữa bị nó kéo tới.

Chương 374: Linh vượn bi tráng.

Long Phong vội rút tuyết tiên ra, hợp lực khí, mười người như gã cũng không phải là đối thủ của linh vượn tay dài.

Sau khi thoát khỏi Long Phong, linh vượn tay dài càng trở nên khí thế hơn, phóng thẳng tắp về phía Trương Dương.

Tốc độ của nó không chậm, ít nhất là không chậm hơn tốc độ của quán quân chạy một trăm mét, nhưng so với tốc độ của Trương Dương và Long Phong thì nó vẫn còn hơi chậm.

Tốc độ của linh vượn tay dài chính là nhược điểm lớn nhất của nó, và đây cũng là ưu thế của Trương Dương.

Tuy nhiên chỉ mấy giây sau nó cũng đã phóng đến bên người Trương Dương, cánh tay như cột sắt của nó đập về phía Trương Dương.

Rầm!

Một tiếng vang thật lớn, Trương Dương đã kịp thời tránh được, chân của linh vượn gạt ra, dây mây lại nhằm vào Trương Dương mà tấn công.

Lại lăn người một vòng nữa, Trương Dương chật vật tránh đòn công kích này, sau đó ngồi xuống, thở phì phò.

Linh vượn nhìn Trương Dương, trong ánh mắt của nó lộ rõ vẻ hưng phấn, bất chấp cả Tia Chớp, nó lại tiếp tục tấn công Trương Dương.

Lúc này, nó tĩn rằng Trương Dương đã bị thương nặng, đang giãy dụa những cái cuối cùng.

Linh vượn cho dù có trí tuệ cao tới đâu, nó cũng không thể nghĩ ra được việc thế gian này lại có sự tồn tại của Tầm bảo thử.

Chit chit…

Tia Chớp phun ra một luồng khói độc, sau đó lui ra một bên, đây chính là điều mà Trương Dương ‘dặn dò’ nó làm.

Nó không cần phải tấn công thật sự, chỉ cần quấy rày linh vượn dài tay, một bên Long Phong cũng như vậy, tất cả những điều đó đều là do Trương Dương lặng lẽ giao nhiệm vụ.

Làm như vậy cũng khiến linh vượn cảm giác được. Bọn họ đang vội vàng cứu Trương Dương, càng khiến nó tin rằng việc Trương Dương đã bị thương nặng.

Ngao ngao…

Linh vượn đột nhiên hét to vài tiếng, nó không thèm để ý đến Long Phong và Tia Chớp đang quấy rầy và tiếp tục phóng về phía Trương Dương.

Trí khôn của linh vượn tay dài vượt xa các loại linh thú khác, đương nhiên là nó có thể phân biệt được, trước mắt nó Trương Dương mới là đối thủ mạnh nhất, cũng là đối thủ có sức uy hiếp mạnh nhất đối với nó.

Giải quyết xong Trương Dương đồng nghĩa với việc giải quyết xong tất cả.

- Đến đi.

Trương Dương trong lòng căng thẳng, một tay cầm chặt răng nanh Kim quan mãng.

Hắn cố ý làm như vậy, chính là để giả bộ mình đã bị thương nặng.

Cho dù là con người, đối mặt với một kẻ địch đã bị thương nặng thì đều mất cảnh giác, chứ đừng nói đến linh thú.

Linh vượn tay dài có thông minh thì cũng không thể thông minh hơn được con người. Trương Dương tin rằng nó chắc chắn cũng sẽ mấy cảnh giác, nhất định sẽ coi thường mình.

Chỉ có như vậy nó mới phạm sai lầm, mình mới có cơ hội được.

Linh vượn tay dài tiếp tục vung tay một cái, Trương Dương lại chật vật né tránh, nó lại tiếp tục theo sát. Tuy nhiên lần này nó không dùng dây mây đen nữa mà nó chỉ dùng cánh tay mình đập qua.

Sự công kích của linh vượn càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn.

Trương Dương không ngừng phải né tránh, mỗi lần đều tỏ vẻ giãy dụa lần cuối.

Bộ dạng của hắn khiến cho linh vượn càng thêm hưng phấn, nó đã hoàn toàn bỏ dây mây màu đen, mà chỉ dùng tay không để truy kích Trương Dương.

Bất kể nói thế nào, nó cũng là linh thú, linh thú đều “phong thánh” cho sức mạnh của mình. Nó tin rằng chỉ cần cánh tay của mình là có thể giải quyết được đối thủ trước mặt.

Trốn tới trốn lui vài lần, khi linh vượn giơ cao, ánh mắt của Trương Dương đột nhiên hiện lên tia hàn quang.

“Cơ hội”.

Trong đầu Trương Dương bỗng kêu thầm một tiếng, linh vượn đã vài lần có động tác đó, tuy nhiên lúc đó hắn không ở vị trí tốt nhất.

Còn lần này, hắn đúng ở dưới thân linh vượn, đây là thế rất thích hợp để tấn công.

Thời điểm cánh tay linh vượn giơ lên vị trí cao nhất, thân mình cũng không quá linh hoạt, Trương Dương đột nhiên nhảy lên với tốc độ nhanh nhất, giống như một tia chớp thoáng qua dưới thân của linh vượn.

Tay trái Trương Dương nắm chặt răng nanh, nội kình toàn thân đều dồn xuống cánh tay trái và răng nanh, đâm thật mạnh vào dưới nách của linh vượn.

Lần này, Trương Dương đã dùng hết tất cả sức lực của mình.

Sau khi đâm xuống, Trương Dương nhanh chóng lui về phía sau, thân mình càng trở nên linh hoạt hơn, cánh tay của linh vượn có thể nện xuống bất cứ lúc nào, hắn đâu thể chống đỡ được sự tấn công của cánh tay như cây gậy sắt như vậy.

Vừa rồi mới bị dây mây đánh trúng một chút đã bị thương như vậy rồi, đừng nói đến việc bị linh vượn trực tiếp đánh trúng.

Vừa rồi tốc độ của Trương Dương thay đổi đột ngột như vậy, linh vượn cũng đã cảm nhận được có vấn đề.

Trương Dương đoán không sai, linh vượn ăn cỏ Hoàn hồn trong một thời gian dài, trí tuệ đã đạt tới trình độ rất cao, không kém một người trưởng thành chút nào.

Cho dù nó có trí tuệ giống như của một người trưởng thành, nhưng do sống cô độc hàng trăm năm, nhất định lối suy nghĩ của nó sẽ theo kiểu tự hỏi, không có sự quỷ quyệt giống như một người trưởng thành.

Lúc này đây, Trương Dương đang sử dụng một mưu kế.

Đợi nó biết được Trương Dương không yếu và cũng không bị trọng thương như nó nghĩ thì cũng đã muộn rồi.

Cánh tay của nó đột nhiên có cảm giác đau đớn dữ dội, khi nện xuống dưới thì Trương Dương cũng đã tránh ra xa rồi.

NGAO!~

Linh vượn gào thét, nhưng lần này là vì đau đớn mà tru lên.

Trương Dương lần này tìm đúng chỗ, dưới cánh tay của linh vượn là chỗ có khả năng chống cự yếu nhất, Trương Dương đâm răng nanh vào sâu trong người nó.

Lúc Trương Dương lui qua thì vẫn chưa rút răng nanh ra.

- Long Phong, Tia Chớp!

Lúc linh vượn tru lên, Trương Dương cũng hét to một tiếng, đây chính là cơ hội tốt nhất của bọn họ.

Hắn đã đả thương linh vượn, nhưng cũng không có nghĩa là đã đánh bại được linh vượn. Bọn họ phải nhân cơ hội này để đánh bại hoàn toàn linh vượn, nếu không thì họ vẫn là người chịu xui xẻo mà thôi.

Từ chiếc túi vải, Trương Dương lấy ra một chiếc răng nanh khác.

Kim quan mãng có hai chiếc răng nanh đều đã được Trương Dương lấy ra dùng.

Tia Chớp với tốc độ nhanh nhất đã chạy tới gần cánh tay của linh vượn, không ngừng phun khói độc.

Tuyết tiên của Long Phong cũng quăng ra. Tuy nhiên lần này không phải tấn công linh vượn, mà là đánh vào chiếc răng nanh đã cắm chặt vào người linh vượn kia.

Răng nanh cắm sâu vào cơ thể linh vượn, lại bị tuyết tiên đập trúng nữa thì càng trở nên đau đớn tột độ.

“Nhân lúc mày trọng thương, đoạt tính mạng của mày”.

Long Phong nghĩ trong đầu những điều này. Linh vượn bị tuyết tiên đánh trúng, liền quýnh lên mà vội vàng kẹp lấy nách, nhưng nó lại phải chịu thêm một lần đau đớn nữa. Bởi vì nó đã không thể tránh kịp khói độc của Tia Chớp.

Toàn thân nó đã bị khói độc xâm nhập.

Trương Dương lại vọt tới, hẳn chỉ có một tay có thể động, tuy nhiên linh vượn còn thảm hơn hắn, cho dù chỉ có một tay nhưng Trương Dương tin rằng cũng có thể tiếp tục đả thương linh vượn.

Còn về khói độc của Tia Chớp, hắn căn bản không để ý.

Sau khi bị Vô Ảnh cắn, khói độc của Kim quan mãng cũng trở nên vô hại với hắn, càng không cần phải nói đến khí độc của loài tiến hóa từ Kim quan mãng như Tia Chớp.

Da của linh vượn rất dày, rất cứng, lần này Trương Dương lựa chọn chỗ yếu nhất đó chính là khớp chân của nó.

Lần này, Trương Dương lại đâm răng nanh vào rất sâu, sau đó lại nhanh chóng lui lại phía sau.

Bên ngoài chiếc răng nanh dính đầy máu tươi, linh vượn vẫn đứng thẳng thân mình. Nhờ chiếc răng nanh này mà Trương Dương đã khiến cho linh vượn bị thương nặng.

NGAO!~

Linh vượn lại kêu lên, thân thể của nó cố đứng thẳng, cánh tay cũng giơ lên, còn tay kia thì luồn xuống dưới nách rút chiếc răng nanh ra.

Răng nanh kẹp vô cùng sâu, sau khi bị rút ra, nách của linh vượn vẫn không ngừng phun máu tươi.

Rút răng nanh ra khiến nó vô cùng đau đớn, vì thế nó lại rống lên.

Tuyết tiên của Long Phong cuốn qua, lần này là nhằm vào vết thương của linh vượn.

Tuyết tiên của gã đánh vào những vị trí khác trên người linh vượn đều không có tác dụng, mà chỉ ở chỗ nó bị thương mới có tác dụng.

Bị tuyết tiên đánh trúng, linh vượn lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa thì ngã xuống.

Cánh tay dài của nó chống xuống mặt đất mới giúp nó không ngã xuống, tuy nhiên việc liên tục trúng thương khiến thân thể của nó càng trở nên mất linh hoạt hơn.

Vì vậy hiện tại nó đã không còn khả năng để gây nguy hại gì cho Trương Dương nữa rồi.

Đương nhiên, với điều kiện là đám Trương Dương ở cách xa linh vượn, bởi vì một cái tát của nó vẫn có thể giải quyết được bọn họ như thường.

Lúc linh vượn lảo đảo, Tia Chớp lại vọt tới.

Lần này mục tiêu vẫn là chỗ mà linh vượn bị thương, hàm răng của nó không thể cắn được da của linh vượn, nhưng với chỗ bị thương thì khác, tuyệt đối không ngăn nổi răng độc của nó.

Trương Dương cũng liền xông ra, tiếp tục đâm vào khớp chân của linh vượn.

Tia Chớp cắn trúng linh vượn, và Trương Dương đâm trúng người nó gần như là cùng một thời điểm, sau đó Trương Dương và Tia Chớp nhanh chóng lui về phía sau, tuyết tiên của Long Phong đang bảo vệ bọn họ.

Sau khi trúng đòn mạnh này, linh vượn cuối cùng cũng đã không thể kìm nổi, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống mặt đất.

Lúc này, Trương Dương và Tia Chớp đều nhanh chóng lui về, thở dốc một hơi.

Liên tục tấn công, cuối cùng linh vượn cũng bị thương nặng, lúc này nó lại bị trúng độc nữa, sự uy hiếp của nó đối với Trương Dương không còn nữa.

Long Phong, Trương Dương đứng chung một chỗ, Tia Chớp đứng trên vai Trương Dương cùng nhìn linh vượn lúc này đang quỳ rạp xuống đất.

Linh vượn ngẩng đầu, nhìn bọn họ một cái, cánh tay dài của nó lại khởi động lên, linh vượn không cho phép mình ngã xuống.

Giờ khắc này, linh vượn run rẩy đứng thẳng thân mình, vẻ vô cùng bi tráng.

anh2011

Loading...

Xem tiếp: Chương 375: Kết Thúc Sinh Mạng.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Ảnh Đế Rất Thích Phát Đường

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Cổ Đạo Kinh Phong

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 686



Hi Du Hoa Tùng

Thể loại: Sắc Hiệp

Số chương: 968


Quyết Tuyệt

Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không

Số chương: 28