21 Editor: Ngọc Nguyệt
Kacht do dự một chút, rồi gõ cửa lớn ký túc xá học viện Tam Nhất. Mở cửa là một người đàn ông tóc đen mắt đen.
"Tôi là Kacht từ Scotland Yard, xin hãy thông báo cho nữ bá tước Phantomhive, không biết nàng có thể gặp tôi không.
22 Editor: Ngọc Nguyệt
Đêm khuya. Học viện Tam nhất.
William như chú chim đứng trên cây một cách bình thường, nhìn giáo đường chìm trong màn đêm ở xa xa.
23 Editor: Ngọc Nguyệt
Tia mở mắt, cảm giác như vừa chạy Marathon xong, mỗi khối cơ thể đều đau đớn đến tận xương. Nàng ngồi dậy, lắc lắc đầu, sau đó phát hiện nàng đang nằm trong một phòng ngủ xa lạ.
24 Editor: Ngọc Nguyệt
Tiếng chuông thông báo tan học vang lên, Tia lập tức thu dọn rời đi. Thứ nhất nàng không muốn dây dưa cùng với mấy nữ sinh kia, thứ hai vẫn nên tránh đi mấy chuyện khiến người ta không thoải mái.
25 Editor: Ngọc Nguyệt
Không thể hiểu được suy nghĩ của Sebastian, Tia chỉ có thể quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, để tự trấn an tâm tình không nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn.
26 Editor: Ngọc Nguyệt
Đêm đó, Tia đến tòa thành.
Tuyết đã ngừng, trời trong, ngửa mặt lên có thể nhìn thấy đám mây trắng như lông vũ bay qua bầu trời u tối.
27 Editor: Ngọc Nguyệt
Tia chuẩn bị lên tiết học cưỡi ngựa lại được thông báo vì nguyên nhân thời tiết, tạm nghỉ học. Bỗng nhiên rảnh rỗng khiến nàng không biết nên làm gì, đành đến thư viện giết thời gian.
28 Tuyết lại rơi.
Từng bông tuyết từ trên bầu trời tối đen rơi xuống, dường như muốn vùi lấp hết sự dơ bẩn và xấu xí ở đây.
Phó hiệu trưởng Mike Norton đứng trước bàn hiệu trưởng.
29 Editor: Ngọc Nguyệt
Trên trời đầy tuyết rơi, Bardon lảo đảo đi qua rừng cây đen tối.
Hắn mặc một cái áo lông, đeo kính, tuyết rơi trên tóc, ướt nhẹp, dính vào da đầu.
30 Tia đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng.
Mặc dù mặt trời đã lên nhưng ánh sáng trong phòng vẫn ảm đạm khiến người ta không biết giờ là lúc nào.
Tia hít thở sâu vài cái, bình ổn lại trái tim đang đập nhanh trong lồng ngực.
31 Editor: Ngọc Nguyệt
Tia và William khó hiểu nhìn hắn.
Sebastian nghiêm túc nói: "Tiểu thư, ngài còn chưa dùng bữa sáng!"
Gân xanh trên trán William giật giật, Tia cũng hiểu đang trong tình thế liên quan đến sống chết của người khác mà nói đến bữa sáng thật sự có chút quá phận.
32 Editor: Ngọc Nguyệt
Giáo đường vốn vẫn không khác gì so với lúc trước nhưng lúc này lại khiến người ta có cảm giác hoàn toàn khác, không có sự thánh khiết, ngược lại tràn ngập u ám.
33 Editor: Ngọc Nguyệt
Tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Trần nhà màu tím, trang trí bằng kim tuyến, giường gỗ lim được điêu khắc -- đúng là cảnh tượng đầu tiên nàng nhìn thấy khi vừa tỉnh lại ở thế giới này.
34 Editor: Ngọc Nguyệt
Giống như bị ấn nút tạm dừng, cả ba người đồng thời dừng lại, đem ánh mắt kinh ngạc lẫn nghi ngờ nhìn về phía cửa phòng duy nhất.
35 Editor: Ngọc Nguyệt
"Ngươi nhất định phải làm như vậy?" Tia cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng thực ra cũng không được tự nhiên.
Nhưng cũng không thể trách nàng, trừ một số trường hợp đặc biệt, khi chỉ có mỗi cái khăn tắm quấn quanh người thì hầu hết ai cũng khó mà coi như không có gì.
36 Tia im lặng đứng nhìn cảnh thu ngoài cửa sổ.
Cây cỏ đã chuyển thành màu vàng, trừ vài chỗ còn xanh, lá cây hầu hết đã rụng. Gió thổi qua ngọn cây trụi lủi, dường như thông báo mùa đông đã lặng lẽ đến gần.
37 Editor: Ngọc Nguyệt
Sebastian lái ô tô ra bãi đỗ xe, nhìn thoáng qua ghế đằng sau.
"Ngài muốn về luôn không?
"Không, ta còn phải đến một nơi. " Tia nở nụ cười lạnh.