41 Trận mưa to này mưa suốt ba ngày liền. Trong ba ngày, Giang Giác không hề đặt chân đến Phượng Nghi Cung một bước. Hoa Nam biết nhất định đã xảy ra chuyện rồi, nếu như cứ mưa to như vậy suốt tám ngày, nhà cửa ruộng đồng sẽ gặp họa? Giang Giác hiện tại dĩ nhiên lo lắng buồn phiền đến cực điểm, đáng hận nhất là chính mình tốt xấu gì cũng được xem như loài rồng, thế nhưng ngay cả một điểm ưu tư cũng không thể giúp.
42 Ngẫu nhiên ông trời cũng sẽ lắng nghe lời thỉnh cầu của chúng sinh một chút, thỏa mãn kỳ vọng của những con người bé nhỏ thấp kém. Cuối cùng, mưa dầm mấy ngày liền ở Đông Bắc cũng đã ngừng.
43 Sinh nhật năm trước của Hoa Nam, Giang Giác từng cho phép y về nhà thăm viếng, năm nay đương nhiên không ngoại lệ. Sau khi Hoa Văn quay lại không lâu, y liền hớn hở trở về.
44 Hoa sen ở Yêu nguyệt trì lại nở. Long Hữu tháng bảy năm thứ tư, Cảnh vương phi Tống thị hạ sinh một tiểu quận chúa. Cảnh vương đặt tên cho ái nữ là ‘Triêu Dương’.
45 “Ta sẽ không thương tâm. ” Hoa Nam thở sâu, hai tay ôm đầu gối ngồi ở bên giường. Rõ ràng là ngày hè chói chang, y thế nhưng lại đột nhiên cảm thấy rất lạnh, ngay cả lúc trước ở quê nhà tu luyện trong hàn đàm cũng không cảm thấy lạnh như thế.
46 Trong nội cung, người người đều biết tình cảm giữa Đế – Hậu một lần nữa xuất hiện nguy cơ. Lần này không giống với khi xưa, sắc mặt Hoàng Thượng vốn luôn hỉ nộ không đổi giờ đây lúc nào cũng băng lãnh, sầu não không vui, hơn nữa hắn đã hơn nửa tháng không ghé qua Phượng Nghi Cung, chỉ có vài lần phái thái giám bên cạnh đến chỗ Hoàng Hậu mời y cùng hắn thưởng hoa nghe đàn.
47 Đây là lần đầu tiên kể từ khi Hoa Nam vào cung truyền ra tin vui hậu phi có thai, cũng mang ý nghĩa rằng thời gian y độc hưởng quân ân đã đến cuối cùng.
48 Hoa Văn hằng năm đều hồi cung thăm Hoa Nam, Hoa Nam hằng năm vào dịp sinh nhật đều trở lại lang hoàn. Hạ qua đông đến, hợp tan luân chuyển, thời gian bốn năm cứ như vậy theo khe hở thời gian chạy trốn.
49 Có thể do mấy năm nay Giang Giác quá mức vất vả, tâm tình tích tụ, sau khi từ Trùng hoa viên trở về liền lâm bệnh. Lúc đầu có chút đau đầu, nhưng không quá nghiêm trọng.
50 Giang Giác bắt đầu bí mật điều tra chuyện vu cổ, vừa có chút manh mối thì trong nội cung lại xuất hiện thêm người thứ hai bị hại – Niên phi. Theo như lời kể của Uyển Hòa, cung nữ ở Thụy Phúc Điện, khi nương nương đang kiểm tra việc học của hai vị hoàng tử thì đột nhiên sắc mặt trắng bệch, ôm ngực thống khổ rên rỉ một tiếng rồi ngã xuống.
51 Sau khi bệnh của Niên phi khá lên, Hoa Nam theo lời Giang Giác tổ chức một buổi gia yến ở Tử Vi Các, chỉ có Đế – Hậu cùng các phi tần, còn hoàng tử hoàng nữ đều không được mời dự tiệc.
52 “Không được!” Thái Hậu mang theo bọn người Niên phi chạy đến, nghe thấy hai người đối thoại liền vội vàng ngăn cản, “Hoàng Thượng thân gánh giang sơn xã tắc, sao có thể xem thường tính mạng của mình như thế?”
Bà chuyển ánh mắt sang Hoa Văn, thành khẩn nói: “Không còn biện pháp nào khác sao?”
Hoa Văn cau mày, nói: “Không có.
53 Tháng tư năm Long Hữu thứ mười ba, trưởng công chúa Giang Minh Châu mười sáu tuổi được phụ hoàng tứ hôn cho Kỷ Văn Trạch, trạng nguyên năm Long Hữu thứ ba.
54 “Phía trước chính là chỗ phụ thân con ở. ” Giang Giác chỉ về phía Phượng Nghi Cung cách đó không xa, hỏi nữ nhi: “Con mới năm tuổi, sao cữu cữu của con lại yên tâm để con một mình ra ngoài?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Quân Quân hơi trề ra một chút, nhìn Giang Giác nói: “Phi Phi là thần thú, biết đường.
55 Ở Từ Ninh Cung, Quân Quân đã gặp được tất cả người thân của mình. Minh Châu đem nàng ôm vào lòng, cười nói: “Muội muội thật nhẹ quá a, một chút trọng lượng cũng không có.
56 Giống như những hài tử khác, Quân Quân có thói quen rất tốt, trước tiên thả búi tóc xuống, dùng lược chải chỉnh tề, sau đó mới cởi y phục ra gấp lại. Bàn tay nhỏ bé của nàng rất khéo léo, yêu cầu rất cao, ngay cả những nếp gấp cũng muốn đẹp đẽ thẳng thớm.
57 Bởi vì bữa ăn của Hoa Nam lấy mật ong làm món chính nên lúc trước Giang Giác đã sai người xây một phong trường* nhỏ trong cung. Ở quê hương, Hoa Nam đã từng theo các ca ca học cách lấy mật, vì thế nếu Quân Quân cảm thấy mật ong hẳn là nên do song thân tự tay lấy, y sao có thể không biết xấu hổ đến mức ngay cả một nguyện vọng nho nhỏ của nữ nhi cũng không thực hiện? Y dự định chờ Minh Châu ôm Quân Quân đến cung khác chơi rồi sẽ tới phong trường tự mình lấy mật.
58 Ngày năm tháng năm, ngày bảy tháng bảy, ngày chín tháng chín. Đoan ngọ, đêm thất tịch, tết Trùng Dương, ba ngày đại lễ này đều dành cho nữ nhi, dù khuê nữ có xuất giá cũng phải về nhà thăm bố mẹ cùng người thân.
59 “Pháo hoa là gì?” Quân Quân hiếu kỳ hỏi.
“Bảo bảo xem rồi sẽ biết. ” Giang Giác ôm lấy nữ nhi, cao giọng nói: “Bãi giá Lâm Tiên Lầu. ”
Giang Giác ôm nữ nhi bước lên tòa kiến trúc cao nhất trong hoàng cung, hậu phi theo sau, cùng nhìn bao quát ánh đèn rạng rỡ sắc màu dưới lầu, lấp lánh trong màn đêm thăm thẳm.
60 Qua tết Đoan Ngọ, sinh lực của Quân Quân đã không còn được như trước. Buổi tối vừa lên giường đã ngủ ngay, buổi sáng mặt trời lên cao quá đầu vẫn chưa thức.