Chương trước: Chương 42 : Trong Lòng Tôi Yêu Ai, Anh Cũng Muốn Quản Sao?
1. Văn Án & Phần Giới Thiệu Sách Xuất Bản
2. [quyển 1] Chương 01 : Trò Chơi
3. Chương 02 : Gặp Lại
4. Chương 03 : Gặp Lại Người Đàn Ông Thẻ Vàng
5. Chương 04 : Món Quà Sinh Nhật Đặc Biệt
6. Chương 05 : Vẫn Còn Nợ Một Ân Tình
7. Chương 06 : Gặp Dịp Thì Chơi
8. Chương 07 : Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Tôi
9. Chương 08 : Vết Rạn
10. Chương 09 : Giúp Đỡ Lần Thứ Hai
11. Chương 10 : Tự Mình Đa Tình
12. Chương 11 : Vì Muốn Tốt Cho Em
13. Chương 12 : Anh Còn Đau Hơn Cô
14. Chương 13 : Say Rượu Bị Hãm Hại
15. Chương 14 : Tranh Cãi
16. Chương 15 : Mất Tích
17. Chương 16 : Hoảng Sợ
18. Chương 17 : Chán Ghét Chính Mình
19. Chương 18 : Khủng Hoảng Tâm Lý
20. Chương 19 : Bẫy Tình
21. Chương 20 : Chỗ Dựa Vững Chắc
22. Chương 21 : Con Chỉ Yêu Cô Ấy
23. Chương 22 : Lần Thứ Hai Làm Chuyện Xấu
24. Chương 23 : Chịu Đòn Thay Cô
25. Chương 24 : Giả Dối Nham Hiểm
26. Chương 25 : Bộ Mặt Thật
27. Chương 26 : Hòa Hợp, Cũng Không Như Lúc Ban Đầu
28. Chương 27 : Lại Rơi Vào Đông Hầu Cung Lần Nữa
29. Chương 28 : Toại Nguyện
30. Chương 29 : Không Còn Lý Do Để Tiếp Tục
31. Chương 30 : Đính Hôn
32. Chương 31 : Em Là Của Lệ Cảnh Trình
33. Chương 32 : Không Thỏa Hiệp
34. Chương 33 : Bức Ảnh Thần Bí
35. Chương 34 : Đối Đầu Với Anh
36. Chương 35 : Không Có Nhà Để Về
37. Chương 36 : Bí Mật Lớn
38. Chương 37 : Đại Náo Vinh Gia
39. Chương 38 : Chữ Ký Để Lại Mầm Tai Họa
40. Chương 39 : Cạm Bẫy Bao Vây Cô
41. Chương 40 : Giao Dịch Đầu Tiên, Quên Hoắc Thiếu Huyền Đi
42. Chương 41 : Anh Sẽ Sưởi Ấm Lòng Em
43. Chương 42 : Trong Lòng Tôi Yêu Ai, Anh Cũng Muốn Quản Sao?
44. Chương 43 : Cam Tâm Tình Nguyện Theo Anh, Em Làm Được Không?
45. Chương 44 : Trái Tim Đau, Rất Đau
46. Chương 45 : Chị Em Chỉ Có Thể Gây Rắc Rối Chứ Không Giúp Được Gì
47. Chương 46 : Coi Anh Thành Người Khác
48. Chương 47 : Thanh Mai Trúc Mã Của Lệ Cảnh Trình
49. Chương 48 : Cố Ý Làm Tổn Thương
50. Chương 49 : Có Một Người Yêu Anh Như Vậy
51. Chương 50 : Chạy Trốn
52. Chương 51 : Người Em Yêu Vẫn Là Anh
53. Chương 52 : Gặp Chuyện Khó Khăn Không Được Trốn Tránh, Tôi Sẽ Giúp Em
54. Chương 53 : Bị Trói
55. Chương 54 : Bảo Bối
56. Chương 55 : Quyền Lợi Đặc Biệt Của Một Người
57. Chương 56 : Một Đài Hoa Sen
58. Chương 57 : Cũng Không Ai Buông Tay
59. Chương 58 : Thăm Dò
60. Chương 59 : Sự Thật Về Chuyện Đính Hôn Của Cô
61. Chương 60 : Anh Sẽ Cưới Em
62. [quyển 2] Chương 01 : Bỏ Trốn - Vinh Thiển, Em Định Đặt Anh Ở Đâu? (đặc Sắc)
63. Chương 02 : Hoắc Thiếu Huyền Kết Hôn - Vinh Thiển, Mất Tích ( Đặc Sắc )
64. Chương 03 : Đời Này Cô Cũng Không Thể Xóa Đi Vết Nhơ Bốn Năm Trước
65. Chương 04 : Vì Sao Bỏ Lại Thư Lan?
66. Chương 05 : Bắt Gian Tại Phòng
67. Chương 06 : Nghe Được Chuyện Của Bốn Năm Trước
68. Chương 07 : Anh Không Yêu Em, Cho Nên Mới Không Quan Tâm Quá Khứ Của Em
69. Chương 08 : Gia Đình Sụp Đổ, Không Còn Đường Lui
70. Chương 09 : Ông Chủ Phía Sau Đông Hầu Cung
71. Chương 10 : Hôm Nay Anh Ta Có Chạm Vào Em Sao?
72. Chương 11: Người Cưỡng Bức Tôi, Mang Họ Lệ
73. Chương 12 : Lệ Cảnh Trình, Đông Hầu Cung Là Của Anh Sao?
74. Chương 13 : Một Khi Anh Đối Xử Tốt Với Một Người, Chắc Chắn Là Có Âm Mưu
75. Chương 14 : Nếu Anh Đi Rồi, Em Phải Làm Sao Bây Giờ?
76. Chương 15 : Khẳng Định Anh Là Hung Thủ
77. Chương 16 : Đã Đi Rồi, Thì Cũng Đừng Trở Về Nữa (cứu Tình Địch Một Mạng)
78. Chương 17 : Thức Tỉnh (anh Không Còn Cưng Chiều Cô Như Trước Nữa)
79. Chương 18 : Sẽ Không, Anh Đừng Dìm Chết Em (đặc Sắc )
80. Chương 19 : Yêu Chiều Em Tận Xương
81. Chương 20 : Cô Và Lệ Cảnh Trình Đã Từng Tới Khách Sạn Này
82. Chương 21 : Bị Đưa Đến Cửa Phòng Người Khác
83. Chương 22 : Phòng Số 1001, Đưa Thẻ Phòng Năm Đó Cho Cô
84. Chương 23 : Hồi Ức (một Năm, Một Kiếp) (đặc Sắc)
85. Chương 24 : Đối Tốt Với Cô 999 Lần, Liệu Có Thể Bù Đắp Một Lần Tồi Tệ Năm Xưa?
86. Chương 25 : Thiển Bảo, Anh Muốn Một Đứa Con
87. Chương 26 : Cùng Có Thai
88. Chương 27 : Xóa Sạch?
89. Chương 28 : Giữ Lại, Từng Bước Uy Hiếp
90. Chương 29 : Kết Hôn, Trở Về Lệ Gia
91. Chương 30 : Cả Nhà Xem Cô Như Bảo Vật
92. Chương 31 : Quà Cưới Đau Lòng
93. Chương 32 : Kế Phản Gián (lộ Ra Bộ Mặt Thật)
94. Chương 33 : Em Tin Anh (âm Mưu Gây Tai Nạn Xe)
95. Chương 34 : Sự Thật Được Phơi Bày
96. Chương 35 : Biết Được Chuyện Bốn Năm Trước, Trốn Tránh Sự Thật Đau Đớn
97. Chương 36 : Đau Đớn Tận Trái Tim (phấn Khích)
98. Chương 37 : Tôi Có Thể Giúp Cô Rời Khỏi Anh Ta
99. Chương 38 : Tố Cáo Lệ Cảnh Trình Cưỡng Bức
100. Chương 39 : Giả Vờ Mệt Mỏi Vô Cùng
101. Chương 40 : Con Tôi Không Thể Có Người Cha Là Kẻ Cưỡng Bức
102. Chương 41 : Tối Hôm Qua Sao Anh Lại Làm Thế Với Em?
103. Chương 42 : Hình Như Cô Ấy (anh Ấy) Đã Biết Sự Thật
104. Chương 43 : Không Cho Anh Cùng Vào Phòng Sinh
105. Chương 44 : Mẹ Của Đứa Trẻ, Vĩnh Viễn Chỉ Có Một Người
106. Chương 45 : Trốn Đi
107. Chương 46 : Vinh Thiển, Anh Yêu Em Cũng Là Sai Sao? (cao Trào)
108. Chương 47 : Cấm Yêu
109. Chương 48 : Đã Mất Ba Còn Mất Mẹ Nữa Sao?
110. Chương 49 : Lệ Cảnh Trình, Tôi Phải Đi
111. Chương 50 : Cuộc Đời Tôi, Từ Nay Về Sau Không Hề Có Anh (cao Trào)
112. Chương 51 : Gặp Mặt Cũng Không Được
113. Chương 52 : Ba Năm Sau (phấn Khích)
114. Chương 53 : Ôm Con Gái Vào Lòng (phấn Khích)
115. Chương 54 : Là Con Trai Tôi Sao? (đặc Sắc)
116. Chương 55 : Ngang Nhiên Đoạt Con! (đặc Sắc)
117. Chương 56 : Muốn Giám Định Adn (được Ở Cùng Con Gái)
118. Chương 57 : Kêu Một Tiếng "mẹ"
119. Chương 58 : Người Khác Muốn Chạm Vào Cô? Mơ Tưởng
120. Chương 59 : Soi Đèn Cho Cô Trở Về
121. Chương 60 : Lệ Cảnh Trình, Anh Không Biết Xấu Hổ!
122. Chương 61 : Rốt Cuộc Trong Lòng Em Có Hoắc Thiếu Huyền Hay Là Tôi?
123. Chương 62 : Nụ Hôn Nhiệt Tình (được Đề Cử )
124. Chương 63 : Kiểm Tra Vết Thương Cho Em Thôi
125. Chương 64 : Cái Ôm Chí Mạng Bị Anh Nhìn Thấy
126. Chương 65 : Ba Ơi, Cứu Con!
127. Chương 66 : Thân Thế Của Tụng Tụng!
128. Chương 67: Lệ Cảnh Trình, Đừng Yêu Tôi Nữa, Trái Tim Tôi Thật Sự Rất Đau
129. Chương 68 : Ly Hôn
130. Chương 69 : Giữa Con Trai Và Con Gái, Cô Lựa Chọn Cứu Ai?
131. Chương 70 : Lệ Cảnh Trình Sung Sướng Khi Người Gặp Họa
132. [quyển 3]chương 01 : Vết Sẹo Dưới Chiếc Vòng Cổ
133. Chương 02 : Hôn Lên Nỗi Đau Của Cô
134. Chương 03 : Người Thực Vật Mất Tích!
135. Chương 04 : Bà Xã, Không Nhận Ra Anh Sao? (mỹ Nam Tới Rồi!)
136. Chương 05 : Hình Như Đụng Phải Chồng Cô
137. Chương 06 : Một Nụ Hôn Tai Họa! !
138. Chương 07 : Anh Ta Hôn Em, Tôi Cũng Hôn Em
139. Chương 08 : Lệ Cảnh Trình, Anh Đừng Đính Hôn!
140. Chương 09 : Tiểu Biệt Thắng Tân Hôn!
141. Chương 10 : Lệ Cảnh Trình, Tôi Đã Từng Gọi Điện Thoại Cầu Cứu Anh
142. Chương 11 : Hai Năm Trước ( Thượng )
143. Chương 12 : Hai Năm Trước ( Hạ )
144. Chương 13 : Tan Nát Cõi Lòng, Nước Mắt Đàn Ông
145. Chương 14 : Đồng Ý Quay Về Bên Anh
146. Chương 15 : Gọi Một Tiếng "mẹ"
147. Chương 16 : Cậu Hai "khuynh Quốc Khuynh Thành" Của Nhà Họ Lệ
148. Chương 17 : Bóng Đen Trong Phòng
149. Chương 18 : Cách Xa Hắn Một Chút, Hắn Là Một Tên Biến Thái
150. Chương 19 : Bọn Họ Đã Ly Hôn
151. Chương 20 : Lệ Cảnh Trình, Anh Quỳ Xuống!
152. Chương 21 : Muốn Cứu Cô, Trừ Phi Cưới Thịnh Thư Lan
153. Chương 22 : Năm Đó Anh Ấy Cưỡng Bức Cô Cũng Bởi Vì Tôi
154. Chương 23 : Anh Không Dứt Bỏ, Cô Cũng Không Buông Tay
155. Chương 24 : Hỏi Về Chuyện Năm Đó
156. Chương 25 : Smx - Ác Mộng Tái Hiện
157. Chương 26 : Hãy Tin Tưởng Chồng Em!
158. Chương 27 : Trầm Luân Thành Nghiện
159. Chương 28: Thiển Bảo, Em Có Yêu Anh Không?
160. Chương 29: Tống Trĩ Ninh Là Hoa Đào* Của Anh Phải Không?
161. Chương 30 : Xé Rách Sự Thuần Khiết
162. Chương 31 : Em Muốn Anh Đau Lòng Chết Sao?
163. Chương 32 : Anh Yêu Em
164. Chương 33 : Hãy Lấy Anh Lần Nữa!
165. Chương 34 : Tay Tôi Làm Cô Giật Mình Đúng Không?
166. Chương 35 : Tối Hôm Qua Anh Ở Cùng Một Chỗ Với Ai? (đặc Sắc!!)
167. Chương 36 : Đem Anh Bồi Thường Cho Em
168. Chương 37 : Thiển Bảo Rơi Vào Vại Giấm
169. Chương 38 : Lệ Cảnh Trình Bị Trói
170. Chương 39 : Bị Tình Địch Xát Muối Vào Vết Thương
171. Chương 40 : Theo Em Một Đêm Được Không?
172. Chương 41 : Khắc Khẩu
173. Chương 42 : Phát Bệnh
174. Chương 43 : Lệ Cảnh Trình, Sau Này Có Em Yêu Anh (đặc Sắc)
175. Chương 44 : Trả Lại Người Đàn Ông Cho Cô
176. Chương 45 : Chị Dâu, Chị Mang Thai Rồi Sao?
177. Chương 46 : Bị Gài Bẫy
178. Chương 47 : Đứa Bé Trong Bụng Cứu Cô
179. Chương 48 : Cậu Hai Cũng Tranh Làm Cha
180. Chương 49 : Hai Người Phụ Nữ Mang Thai
181. Chương 50 : Đứa Bé Này, Không Giữ Được
182. Chương 51 : Buộc Em Vào Lưng Quần Mang Theo Bên Người
183. Chương 52 : Cảnh Trình, Em Sẽ Bảo Vệ Anh! (diệu Kế Vạch Trần Sự Thật)
184. Chương 53 : Vinh Thiển Thử Mài Thứ Khác
185. Chương 54 : Vợ Chồng Trêu Chọc Lẫn Nhau (ấm Áp)
186. Chương 55 : Ân Tình Bị Vứt Bỏ
187. Chương 56 : Anh Lệ Thích Nhất Là Làm Những Việc Buồn Nôn
188. Chương 57 : Bí Mật Trong Cổ Vật
189. Chương 58 : Hôn Lễ Nhuốm Máu
190. Chương 59 : Vì Em Mà Anh Bị Liên Lụy, Có Đáng Không?
191. Chương 60 : Ma Quỷ Thức Tỉnh
192. Chương 61 : Vạch Trần
193. Chương 62 : Đại Boss Kinh Diễm Lên Sân Khấu
194. Chương 63: Chơi Cũng Đã Chán, Trả Lại Cô!
195. Chương 64 : Bầu Trời Của Nhà Họ Lệ Thay Đổi
196. Chương 65: Ba Ba Yêu Mẹ Nhất
197. Chương 66 - 67 - 68
198. Chương 69 - 70 - 71
199. Chương 72 - 73
200. Chương 74 (the End)
Chương 43 : Cam tâm tình nguyện theo anh, em làm được không?
Edit : Tiểu Bảo Nhi
-----
Ngày hôm sau.
Trước khi đi ra ngoài, Lệ Cảnh Trình bước đến tấm kính cạnh cửa phòng, Vinh Thiển vội chạy đến, trên người vẫn mặc bộ đồ hôm qua: “Lệ Cảnh Trình, thả tôi ra, tôi còn phải đến trường.”
Anh nhìn mắt cô, lạnh lùng nói: “Nếu không quên được hắn thì đừng mong ra ngoài. Anh sẽ đem tác phẩm của em làm thật tốt, khi nào khắc tinh xảo rồi đưa hắn cũng chưa muộn.”
“Đồ điên, anh giam tôi thì làm được cái gì? Mau thả tôi ra.”
Lệ Cảnh Trình hướng về phía cánh cửa, con ngươi u ám một màu: “Thả em ra cũng được, coi như giúp em một lần. Thế nào?”
Tất nhiên là Vinh Thiển hiểu ngụ ý của anh, cô ngừng đập cửa, đầu cúi thấp xuống. Lệ Cảnh Trình xoay người rời đi, cô nhìn bóng lưng anh, ở đây không có điện thoại, cô không có cách nào cầu cứu bên ngoài.
Khoảng giữa trưa, người làm trong nhà Lệ Cảnh Trình gọi điện hỏi anh có cần đưa cơm cho Vinh Thiển không. Anh lạnh lùng nói không cần, để mặc cô chết đói. Thật ra anh biết, trong phòng điêu khắc còn chút đồ ăn vặt, cô cũng chưa đến mức chết đói được.
Khoảng bốn năm giờ chiều, Lệ Cảnh Trình đi xe về nhà, trên đường về đã thấy tuyết rơi, đến khi về đến nhà thì tuyết đã rơi nặng hạt hơn. Vinh Thiển không chịu được lạnh, cô lạnh run cầm cập, trời hạ nhiệt độ mà trên người cô vẫn là bộ quần áo mỏng kia, dù có khoác áo vest cũng không chống được cái lạnh. Lệ Cảnh Trình đi đến cửa kính, Vinh Thiển nhìn anh bước vào. Bộ quần áo màu xám làm tôn dáng người cao ráo, trên đó là những hạt tuyết trắng li ti. Anh nhét tay vào túi quần, hỏi cô: “Nghĩ kĩ rồi chứ?”
“Anh muốn tôi nghĩ cái gì?”
Đúng vậy nha, rốt cuộc là muốn cô phải nghĩ gì vậy? Cô không yêu anh, cũng không phải giam cô mấy ngày là có thể thay đổi. Vinh Thiển lạnh run, cô không muốn bị chết lạnh: “Chỗ này lạnh quá, chỉ có một tấm thảm mỏng. Anh thả tôi đi. Tôi đói.”
“Gạt bỏ Hoắc Thiếu Huyền ra khỏi tim mình, em làm được không? Cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của anh, em làm được không?”
“Anh muốn nghe đáp án như thế nào?”
“Anh không cần lời nói suông, anh muốn thấy hành động của em.”
Vinh Thiển lắc đầu, cam tâm tình nguyện nằm dưới thân anh, cô không làm được. Tuy rằng, một lần cùng hai lần không có gì khác biệt, chỉ là cô không có cách nào chịu đựng sự đụng chạm của người cô không yêu. Cảm giác đó khiến cô sợ hãi và đau đớn. Lệ Cảnh Trình thấy vậy, cầm ô xoay người đi thẳng.
Vinh Thiển chăm chú nhìn bóng lưng anh lần nữa, xung quanh là tuyết trắng thuần khiết đến thế nhưng trên người anh lại mang vẻ lạnh lùng và cay nghiệt. Cô trở lại ghế sô pha, cuốn chiếc thảm mỏng quanh mình, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi bên ngoài. Cô bắt đầu thấy sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn, tuyết rơi phảng phất nhẹ như lông ngỗng nhưng lại như muốn chôn vùi cô trong đó. Vinh Thiển nhắm chặt mắt, siết chặt tấm thảm.
Lệ Cảnh Trình ngồi trong phòng ăn, ngẩng đầu lên là có thể thấy phòng điêu khắc. Người giúp việc vội nói: “Lệ thiếu, Vinh Thiển tiểu thư đã không ăn cơm một ngày rồi.”
“Nhiều chuyện.”
“Hơn nữa hệ thống sưởi ở đó không được tốt, cứ như vậy sẽ sinh bệnh.”
“Cút đi! Đừng lải nhải bên tai tôi.” Lệ Cảnh Trình đập mạnh chiếc đũa trong tay xuống bàn, người giúp việc sợ hãi vội vàng rời đi. Anh cũng không muốn ăn thêm cái gì nữa, sau khi ăn xong thì nhận được điện thoại của bạn đi uống rượu. Đang uống rượu thì lại nhận được điện thoại Vinh An Thâm. Anh đi ra khỏi phòng bao, Vinh An Thâm hỏi: “Thiển Thiển đâu rồi? Sao ba gọi điện cho nó nó lại không nghe?”
Anh dựa lưng vào tường: “Việc học ở trường nặng quá, chiều Thiển Thiển ăn cơm xong thì lại đi luôn.”
“Ừ.” Vinh An Thâm cũng không hỏi gì thêm: “Tuyết bắt đầu rơi rồi. Cảnh Trình, con nhớ bảo nó nghỉ ngơi đừng để nhiễm lạnh. Thiển Thiển từ nhỏ đã được ba cưng chiều, rất yếu ớt, tuyết mới rơi nhẹ mà cả người đã lạnh cóng. Cho dù bật máy sưởi cũng phải đắp hai cái chăn. Mùa đông nó lại rất hay mặc váy…”
Nghe xong điện thoại, anh hung hăng hút điếu thuốc. Vị nicotin tràn xuống cổ họng khiến anh cảm thấy chua xót. Cửa phòng bao mở ra, Tôn Giai Lân từ trong bước ra: “Nghe điện thoại xong chưa? Lúc quan trọng nhất thì không thấy cậu đâu.”
Lệ Cảnh Trình đi vào nhưng nghĩ đến Vinh Thiển ở nhà bị lạnh lại thấy không yên lòng. Tôn Giai Lân đưa cho anh điếu thuốc: “Nhớ đến vị hôn thê ở nhà sao?”
“Uống nhiều như vậy cũng không lấp hết được miệng cậu.”
“Này. Hôm nay đi chơi đi.”
“Đi đâu?”
“Đừng giả vờ thanh cao, cậu nói xem đi đâu? Cô gái nhỏ kia có thể khiến cậu ăn no sao? Không đến mức đấy chứ?” Tôn Giai Lân hỏi liên tục, câu nào câu nấy khiến Lệ Cảnh Trình phiền lòng, anh bóp điếu thuốc: “Tớ đi về đây.”
“Vẫn còn sớm mà.”
Lệ Cảnh Trình đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe cùng di động. Tâm tình vốn không tốt lại bị điện thoại của Vinh An Thâm khiến cho phiền muộn. Anh lái xe về nhà, từ xa đã có thể thấy ánh đèn từ phòng điêu khắc chứng tỏ Vinh Thiển đang ngồi trên sô pha không hề nhúc nhích. Trên mặt đất là hình của Hoắc Thiếu Huyền, có chỗ dính vết chân, có chỗ thì dính bẩn không tẩy được. Hoắc Thiếu Huyền từ trước đến nay luôn quan tâm để ý đến cô. Ngày thường nếu cô không muốn ăn cơm, anh đều phải mắng, chỉ hận không thể đem những thứ cô muốn ăn bày ra trước mặt. Khi nào anh làm cô tức giận, cãi nhau một trận, cô không thèm ăn bất cứ thứ gì thì anh lại phải đầu hàng, nịnh nọt cô.
Yêu là thế nhưng rốt cuộc giờ đây cô không thể bên anh nữa.
Vinh Thiển bật khóc, nếu cứ giữ trong lòng, không thể khóc thì thật là khó chịu. Cô ngẩng đầu thì thấy Lệ Cảnh Trình đang đứng bên ngoài, anh thấy cô ngồi im bất động thì xoay người trở về phòng.
Khoảng một giờ sau, Lệ Cảnh Trình đứng ở ban công nhìn xuống, cỏ cây đều đã bị tuyết trắng che phủ, hơi ấm từ lò sưởi trong phòng truyền ra bên ngoài. Anh đứng đó một lúc lâu rồi cho người làm đi mở cửa cho Vinh Thiển. Người làm cầm chiếc áo lông, định khoác cho Vinh Thiển thì bị cô đẩy ra. Cô đi một mạch ra ngoài, tuyết rơi lên mặt cô, lạnh buốt hòa cùng nước mắt. Cô lau nước mắt, hướng đến cửa mà đi.
“Vinh Thiển tiểu thư, cô đi đâu vậy? Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều.”
Vinh Thiển ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt Lệ Cảnh Trình. Hai hốc mắt cô đỏ bừng, cô không nói gì chỉ tiếp tục đi. Lệ Cảnh Trình cũng không nghĩ đến chuyện cô sẽ bỏ đi. Đến khi người làm đuổi theo thì cô đã đi xa. Ánh mắt Lệ Cảnh Trình nhìn xa xa, cô chạy trốn rất nhanh, cứ thế đi ra ngoài sợ sẽ gặp chuyện không may. Anh không nghĩ gì thêm, đi giày rồi cũng vội vã đuổi theo cô.
------
Xem tiếp: Chương 44 : Trái Tim Đau, Rất Đau