41 Tiếng gào khóc thống thiết như xé tâm can vang vọng khắp sân bay, mặc kệ người khác dòm ngó, mặc kệ những lời xì xầm bàn tán, trước mắt cậu chỉ còn tràn ngập hình bóng hắn
Lần đầu tiên quen biết.
42 Nam nhân vũ mị trong bộ tây trang đen điềm tĩnh xuống xe, vẫn là dáng vẻ tuấn tú ưu nhã đó nhưng cũng rất cao ngạo. Mái tóc đã thay màu nâu đỏ sang một màu lam tím trầm buồn, bí ẩn.
43 Mông lung suy nghĩ không biết từ khi nào Yoseob đã tiến qua cánh cổng gỗ xưa cũ và uy quyền, trước mắt là ngôi giáo đường cổ kính với những bức tường đá xám rêu phong sau các cánh cửa gỗ trầm mặc cô đơn.
44 Nước trà sóng sánh chao qua lại trong tách, là chủ nhân chiếc tách đang run không ngừng. Trong tích tắc không gian như ngưng đọng, tất cả đều tĩnh lặng, trước mắt cậu là VŨ LẠC, hình mẫu trang sức mới sao lại là Vũ Lạc.
45 Đầu bản fax là lời nhắn ngắn ngủi từ Dave "bất ngờ chưa? Một trainee đã viết nó"
Lúc này trong lòng Junhuyng chỉ nổi lên 3 chữ "Thật.
46 Giọng điệu này. . . Ngoài cậu ra còn có người thứ hai gọi hắn là "tên khốn" sao? Hắn ghét nhất bị gọi như thế, làm hắn nhớ đến cậu.
47 Trong lòng có cỗ xúc động lạ thường, bồi hồi xao xuyến như kẻ cô đơn xa quê sắp được trùng phùng cố nhân đồng thời cũng ngột ngạt khó thở nơi lồng ngực tức nghẹn.
48 Cổ tay bị nắm lại, hắn quay sang
"Oppa làm gì vậy? Mau lên xe đi anh, họ ùa ra đến nơi rồi. Ghế trước có người mình ngồi ghế sau thôi"
"Phải đấy, thằng nhóc ngủ say lắm, để nó ngủ, hai người mau vào ghế sau" Dave thúc giục
"Mwo? Thằng nhóc?" nhìn chằm chằm vào phần ngực áo người đang say ngủ, Junhyung nhấn giọng.
49 Bất ngờ có người ngã nhào vào ngực, Junhyung theo quán tính đỡ lấy hai vai người lạ, khi mái đầu vàng óng ngẩng lên cũng là giây phút Junhyung sửng sốt.
50 Cái tát mạnh đến hoa mắt choáng váng, phải rồi, vì cậu đang chà đạp lên miền hồi ức đẹp nhất mà chính cậu cũng trân trọng, nâng niu, nghĩ về nó và hạnh phúc đến lịm người.