Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi Q.3 - Chương 48: Chương 48

Chương trước: Q.3 - Chương 47: Chương 47



Hoa Vũ Đình lúc nào cũng ở bên cạnh mấy cây thuốc của hắn. Lúc xế chiều, khi tinh thần khá hơn, Mai Vũ lấy băng ghế nhỏ ngồi bên cạnh những cây hoa cỏ của hắn, nhìn hắn bận rộn.

“Này, đại phu vô lương tâm, tại sao ngươi lại muốn thôi miên giúp ta? Ngươi không sợ An Thiếu Hàn sao?” Mai Vũ nghịch ngợm cây thảo dược nhỏ trong tay, hỏi.

Hoa Vũ Đình bận rộn dọn cỏ dại cho thảo dược của hắn, không quay đầu lại, nói: “Thứ nhất, ta là một đại phu có đạo đức, đừng có kêu lung tung. Thật ra thì, ta giúp ngươi chỉ vì cảm thấy ngươi là bệnh nhân của ta. Thân thể của ngươi xảy ra vấn đề, ta lập tức chữa bệnh. Lòng ngươi có vấn đề, ta cho ngươi tâm dược, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Mai Vũ duỗi tay, bứt một cây thảo dược nhỏ, lại duỗi, lại bứt. Cảm thấy như vậy rất thú vị, Mai Vũ vừa nói chuyện phím với Hoa Vũ Đình, vừa bứt những cây thảo dược mà Hoa Vũ Đình cực khổ chăm sóc kia.

“Ồ, không ngờ, ngươi là người tốt như vậy nha.”

“Sai rồi, phải nói ta là nam nhân vô cùng tuấn tú.”

“Ngươi đừng làm ta mắc ói có được không, nói sao thì ta cũng là bệnh nhân, ngươi không muốn thân thể ta vừa khỏe thì lại hư dạ dày chứ.”

Hoa Vũ Đừng ưỡn lưng, lau mồ hôi, nói: “Ngươi nha, cái nữ nhân này, thật là không biết thưởng thức. Nên biết là đại phu tuấn tú, mặc kệ đối mặt với bất kì nữ nhân nào cũng rất được yêu mến như ta, biết đi đâu mà tìm nha.”

Mai Vũ liếc mắt: “Đại ca, ngươi đừng kiêu ngạo như vậy chứ.”

Hoa Vũ Đình cười: “Có nguyên nhân cả thôi. Đúng rồi, ngươi cẩn thận một chút, đừng đạp lên thuốc của ta, những thứ này rất đắt tiền, có bán mười ngươi cũng chưa chắc mua được những thảo dược này đâu, người bình thường cũng không có mà xài.”

Trong tay Mai Vũ, lúc này đang cầm một cây thảo dược nhỏ vừa hy sinh oanh liệt.

Ngẩng đầu nhìn Hoa Vũ Đình đang bận rộn, cúi đầu nhìn một mảng lớn thảo dược đã hy sinh dưới chân.

Thấy sau lưng không có tiếng động nào, Hoa Vũ Đình nghi ngờ hỏi: “Sao?”

Mai Vũ quả quyết kéo băng kế đang ngồi, che đi “thi thể” của đám thảo dược kia.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy mấy cây cỏ này thật là yếu ớt.”

Lúc Hoa Vũ Đình xoay đầu lại, Mai Vũ vẫn ra vẻ bé ngoan.

Người ta không có làm cái gì hết á.

Hoa Vũ Đình gãi gãi đầu, tiếp tục làm việc.

Mai Vũ đổi sang chỗ khác, tiếp tục gieo rắc tai ương cho những cây thảo dược nhỏ đáng thương.

“Đại phu vô lương tâm, ngươi có thảo dược nào thật lợi hại hay không?” Mai Vũ hỏi.

Khóe miệng Hoa Vũ Đình nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo: “Đương nhiên là có rồi.”

Mai Vũ nghe thấy, ánh mắt lập tức lóe sáng

~“Có thảo dược nào thấy máu là chết không?”

“Ngại quá, cái này không có.”

“Vậy, chỉ cần chạm vào đầu lưỡi là chết ngay?”

“Không có loại thảo dược này, thật là xin lỗi.”

“Cái gì cũng không có.....Hứ.” Mai Vũ bĩu môi, nói một câu.

Hoa Vũ Đình nhíu mày: “Ai có thể tìm ra loại thảo dược kinh khủng như vậy chứ! Cái này rõ ràng là độc dược đó. Không đúng, coi như là độc dược cũng không ai có thể làm ra loại kinh khủng như vậy!”

Mai Vũ cúi đầu, không nhìn hắn, tiếp tục bứt mấy cây thảo dược nhỏ.

Hoa Vũ Đình hoàn toàn co rút.

Này...

Ngươi đừng có ngây thơ như vậy chứ. Nghe không được lời mình muốn nghe lại tự động im lặng.

Còn nữa, ngươi đang làm gì đó?

“Này, Mai Vũ! Đừng chà đạp mấy cây thảo dược của ta!” Hoa Vũ Đình ném thứ đang cầm trong tay ra, chạy về hướng nàng.

Mai Vũ nắm lấy một cây thảo dược, bứt lên, bỏ chạy.

“Cho ta một cây thảo dược hữu dụng, nếu không ta sẽ ăn hết toàn bộ!” Mai Vũ làm mặt quỷ, uy hiếp hắn.

Hoa Vũ Đình thật sự không thể nào tưởng tượng ra là nàng lại ngây thơ như vậy!

Rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi rồi chứ! Cô Nương!

Hơn nữa, với sức ăn của ngươi, ta bảo đảm ngươi sẽ chảy máu cam hơn mười ngày đó!

Cuối cùng, Hoa Vũ Đình bị nàng quấy rầy, không còn cách nào khác đành cho nàng mấy cây cỏ có thể cứu mạng, lúc này mới coi như là đuổi được nàng đi.

Dưới bóng cây, có một người yên lặng đứng nhìn. Khóe miệng mỉm cười.

Đứng xa xa nhìn nàng như vậy, đã hạnh phúc lắm rồi.

“Này! Tên Tiểu Nguyệt Tử kia, đứng ngây ra đó làm gì, làm việc nhanh đi. Ngươi phải dọn cho xong vườn hoa này đó.” Chủ quản đi qua nơi nào đó, thấy một hạ nhân lười biếng.

Lập tức nghiêm nghị la lên.

Hoa Tử Nguyệt bĩu môi.

Hừ, ngươi có thể không tin mục đích bổn thiếu gia

Loading...

Xem tiếp: Q.3 - Chương 49: Chương 49

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Vương Phi A Nam

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh

Số chương: 24


Yểu Mệnh

Thể loại: Truyện Ma

Số chương: 16


Ma Vương Tuyệt Tình

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 65