Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi Q.3 - Chương 42: Chương 42

Chương trước: Q.3 - Chương 41: Chương 41



Trong đêm vắng lặng, trên con đường tối tăm, gió thổi rèm xe ngựa tung bay, bụng của Mục Vô Ca chảy máu, huyết hoa màu đỏ nổi bật trên y phục màu trắng bạc của hắn, nhìn mà giật mình.

Dựa vào trước xe ngựa, khóe miệng Mục Vô Ca nhếch lên một nụ cười.

“Đông Thần Thanh Vân, ngươi thật là lợi hại.” Đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên, Mục Vô Ca không nhịn được khen ngợi nàng.

Coi như hắn- Mục Vô Ca đã nhận nhầm người.

Sớm biết như vậy, lúc trước đã không cứu nữ nhân này từ trong tay mã tặc ra.

Hắn và Mai Vũ đều thật ngốc nghếch, nữ nhân từ trong Hoàng Cung ra, sao lại có thể không có tâm kế? Vậy mà bọn họ lại có thể tin rằng nàng ấy thật sự là một nữ tử tốt.

Chết tiệt!

Mục Vô Ca cố gắng tựa vào xe ngựa, gắng sức để không ngất đi.

Đoản kiếm trong tay Đông Thần Thanh Vân run run, ánh sáng ban đêm không thể soi rõ nét mặt nàng.

“Mục Vô Ca, hay là ngươi hãy rời khỏi đây đi, nếu không độc này sẽ nhanh chóng lấy đi tính mạng của ngươi. Ta sẽ cho ngươi cơ hội để tìm thuốc giải.” Đông Thần Thanh Vân buông kiếm, lui ra một bước, nói với hắn.

Mục Vô Ca cười đầy vẻ giận dữ: “Cảm ơn Thanh Vân Quận Chúa đã nhắc nhở, nhưng Mục Vô Ca chỉ có cái mạng nhỏ này, cũng không sợ chết. Nhất định phải hỏi Quận Chúa mấy câu.”

Hắn muốn hỏi rõ ràng. Nếu Đông Thần Thanh Vân đã đâm hắn một kiếm này, như vậy, nhất định tất cả những gì xảy ra trong đêm nay đều là âm mưu.

Hắn phải biết tất cả, phải ngăn cản Mai Vũ.

Đông Thần Hạo nhảy xuống từ trên xe ngựa, nở nụ cười: “Đã sắp thành người chết rồi, còn muốn biết nhiều như vậy làm gì?”

Mục Vô Ca dùng sức che miệng vết thương, đau đớn làm cho ý thức của hắn thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Cho dù trong một tình huống nhếch nhác như vậy, cỗ hơi thở ngạo thị thiên hạ của Mục Vô Ca vẫn mạnh mẽ, ngẩng đầu, nhếch môi, nói: “À, ta biết ngươi là ai rồi, chính là cái tên Tam Hoàng Tử của Đông Thần thích cải trang thành nữ nhân chứ gì.”

Khóe miệng của Đông Thần Hạo co rút, đưa tay muốn cho hắn một chưởng.

Bị Đông Thần Thanh Vân ngăn lại: “Thôi đi, đối với một người sắp chết, còn so đo nhiều như vậy làm gì. Vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm đó.”

Nhìn về phía Mục Vô Ca, đôi mắt của Đông Thần Thanh Vân lóe sáng như ánh trăng phá tan mây mù, nói từng chữ một: “Đây là một ván cờ, chắc ngươi cũng đoán được. Đúng là ta đã lợi dụng Mai Vũ.”

Đầu óc của Mục Vô Ca lập tức nổ tung.

Mai Vũ, Mai Vũ.

Nàng ấy thật sự muốn hãm hại nàng. Không phải vì bất đắc dĩ, không phải là bị ép buộc.

Đông Thần Thanh Vân! Nha đầu ngốc nghếch kia đối với ngươi tốt như vậy, ngươi nỡ lòng nào?

Cắn răng, quanh thân Mục Vô Ca toàn là sát khí, gằn từng chữ nói: “Đông Thần Thanh Vân! Tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện cho ta chết ở đây, nếu như ta còn sống, nhất định ta sẽ giết chết ngươi!”

Đông Thần Thanh Vân cười, xoay lưng lại, dưới ánh trăng, y phục màu trắng bay bay, nói khẽ: “Vậy thì, Mục Vô Ca, còn sống à?”

Vì người mình yêu, không từ thủ đoạn.

Mai Vũ, ngươi không nên dạy ta điều này.

Khóe miệng của Đông Thần Hạo cong lên đầy tà ác, cuối cùng cười với Mục Vô Ca: “Thật xin lỗi nha, Mai Vũ đúng là một nữ nhân tốt. Ngân Hồ Mục Vô Ca, ngươi cứ an tâm xuống suối vàng đi, nàng ấy...... bổn Hoàng Tử sẽ chăm sóc cho.”

Đôi mắt của Mục Vô Ca mở lớn, kêu to: “Không được chạm vào nàng ấy!”

Không được chạm vào nàng! Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào nàng!

Mai Vũ, mau chạy đi.

Tiếng cười càn rỡ vang lên trong đêm tối, bóng dáng của Đông Thần Thanh Vân và Đông Thần Hạo biến mất trong bóng đêm.

Mục Vô Ca chống đỡ cơ thể mình đứng lên, bước chân lảo đảo.

Hắn không muốn đi tìm thảo dược gì đó, hắn muốn đến gặp nàng, nói cho nàng biết đó là một âm mưu.

Máu chảy suốt một đường, cuối cùng Mục Vô Ca ngã xuống.

Run run, Mục Vô Ca vươn cánh tay vô lực, muốn tiến về phía trước một chút.

Trước khi rơi vào trong hắc ám, tất cả trong đầu Mục Vô là nụ cười của nữ tử kia.

Mai Vũ, Mai Vũ.

Tại sao ta không thể đến bên cạnh nàng....

Nàng đang ở đâu?

Nói cho ta biết được không?

Phía trước tối quá, ta không tìm thấy đường đi.....

“Này, đã đến lúc rồi.” Mai Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với nữ tử đối diện.

Vô Hoan cũng nhìn bầu trời đêm, gật đầu: “Thời gian qua nhanh quá.”

Hiếm khi.....có một người hợp ý để nói chuyện như vậy.

Thở dài, Vô Hoan cười nói với Mai Vũ: “Đến cuối cùng, thật không biết nên nói gì nữa đây.”

Mai Vũ lắc lắc ly rượu trong tay, mỉm cười: “Nói gì cũng được, nỗi nhớ đối với người kia, sự lưu luyến với thế gian. Ta sẽ nhớ rõ toàn bộ.”

Lấy bầu rượu bên hông xuống, Mai Vũ

Loading...

Xem tiếp: Q.3 - Chương 43: Chương 43

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Nhất Liêm Phong Nguyệt Nhàn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 4



Nam Thê

Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không

Số chương: 45


Con Gái Của Đại Tá

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 85


Bất Hủ Thần Vương

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 650