Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào Chương 26

Chương trước: Chương 25



Đàm Thư Lâm đầu óc tạm ngừng trong chốc lát, cau mày hỏi cô: "Cậu nói cái gì?"

Hải Nhã từng chữ từng chữ từ từ nói: "Tớ nói, tớ không muốn kết hôn nữa, tớ có thể tự lo ình, cậu được tự do rồi.”

Đàm Thư Lâm vẫn chưa có cách nào tiếp nhận được , cảm giác này. . . . . . có thể nói là sấm sét giữa trời quang, cũng không thể nói là mừng rỡ như điên, cậu ta lúc này ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giống như có một con kiến nhỏ đột nhiên chạy đến trước mặt con voi, nghênh ngang tự đại tuyên bố "Tôi có con của anh" chuyện vớ vẩn như vậy, cậu ta thậm chí buồn cười.

"Đang nói mê sảng gì vậy?"

Cậu ta thật sự rất buồn cười, trong mắt cậu ta, Chúc Hải Nhã tức giận, giả vờ lạnh lùng, khóc lóc la lối om sòm, những việc này cũng không là cái gì, nói chung là một người phụ nữ muốn hấp dẫn ánh mắt một người đàn ông làm một số thủ đoạn, ồn ào quá mức khiến cậu ta lạnh lùng, đã sớm biết cô rất lợi hại, bản thân cậu đã biết lỗi, bọn họ dù sao vẫn ở chung với nhau, cậu ta đã bất đắc dĩ chấp nhận, cô còn muốn thế nào nữa?

Bây giờ cô nói với cậu: Tớ muốn sống cuộc sống của mình, kết hôn tính là cái gì, đúng thật là giống như tôi phạm đang bị cải tạo đột nhiên cậu ta nói ngày mai cậu ta muốn đi tham gia tuyển chọn đại biểu nhân dân toàn quốc vậy.

Hải Nhã không cười: "Không phải là nói nhảm, tớ nghiêm túc."

Đàm Thư Lâm đột nhiên hơi căm tức: "Được, cậu nói với tôi những câu này có lợi ích gì chứ? Là oán trách? Những câu này cậu nên nói với người nhà cậu và mẹ tôi ấy!”

"Tớ hiểu rồi." cô tỉnh táo đến đáng sợ, "Mùa hè này tớ sẽ cố gắng đi làm kiếm tiền, sau đó chuyển ra khỏi nơi này."

Vẻ mặt Đàm Thư Lâm dần dần trở nên thâm trầm, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt cậu ta có ý gì đó không nói nên lời, dường như còn mang theo chút thù địch, Dương Tiểu Oánh vẫn đứng bên cạnh Hải Nhã cũng cảm thấy có chút sợ hãi, từ từ bước lại gần Hải Nhã, cô bắt đầu bội phục Hải Nhã bình tĩnh, bị một người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy, lại có thể nhàn nhã đến như vậy.

"Chúc Hải Nhã, " Anh chợt mở miệng, giọng nói cũng rất âm trầm, "Tôi đã kiềm chế đến cực hạn rồi, cô không cần nói những lời nói đùa như thế này nữa.”

Hải Nhã ngược lại mỉm cười: "Năng lực nhận biết của cậu có phải có vấn đề hay không?"

Đàm Thư Lâm dơ tay lên, cậu cũng không biết tại sao cậu ta lại tức giận đến cực điểm, muốn hung ác cho cô một cái tát. Dương Tiểu Oánh kêu lên một tiếng, ôm lấy bả vai Hải Nhã muốn đẩy cô ra, Hải Nhã ra sức ngăn cô ở phía sau, ngẩng ặt, không sợ hãi nhìn anh: “Đánh đi!”

Tay của cậu ta đánh xuống, giữa đường đột nhiên đổi hướng, cuối đầu ngón tay chỉ nhẹ nhàng quẹt vào mặt cô, bên khóe miệng Hải Nhã rất nhanh hiện lên một vết đỏ, là bị móng tay của cậu ta cào trúng.

Tất cả đột nhiên rơi vào bên trong tình trạng tĩnh mịch quỷ dị, cái tát kia của Đàm Thư Lâm hạ xuống, cả người cậu ta cũng giống như quả bóng bị xì hơi, đột nhiên nản lòng. Đôi mắt cậu ta đỏ bừng, cuối cùng lườm cô một cái, nhấc chân đem thùng rác trực tiếp đá bay, rác ở bên trong bị rải ra đầy đất, lần này tiếng động rất lớn, rốt cuộc bị người gác cổng thấy được, chạy đến hét lên túm lấy tay áo cậu ta: "Cái cậu này còn trẻ tuổi, tại sao lại không có ý thức công cộng vậy?!”

Đàm Thư Lâm dùng sức đẩy anh ta ra, trở tay chỉ vào mặt của Hải Nhã, lạnh lẽo mở miệng: "Chúc Hải Nhã, cho dù cậu có chết ở đâu, cũng đừng mong tôi sẽ đến nhìn cậu một chút!”

Hải Nhã dùng ngón tay lau vết thương bị xước trên khóe miệng, cười lạnh: "Cảm ơn cậu đã thay tớ nói ra câu nói này."

Vẻ mặt cậu ta tức giận đến vặn vẹo, tay siết chặt thành nắm đấm: "Cậu được đó! Cậu tưởng tôi vui mừng khi cưới cậu ư? Tôi mong còn không được!"

"A, như vậy là tốt nhất!"

cô lạnh lùng nói bốn chữ đó khiến cho cậu ta cảm thấy gần như tức giận đến mức gần như mất đi lý trí, từ lúc cậu ta chào đời tới nay chưa bao giờ tức giận như vậy, máu toàn thân dường như chảy ngược, điên cuồng chạy trong đầu, không chỉ là tức giận như vậy, còn cảm giác được sự khinh thường của kẻ thấp kém mà mình luôn khinh bỉ lăng nhục trở lại.

Loại cảm giác này khiến người ta muốn nổi điên, khiến cậu ta một từ cũng không nói ra nổi, rõ ràng là muốn tức giận bỏ đi, nhưng chân lại đóng ở trên mặt đất, chỉ có đem cô vê thành những mảnh nhỏ mới có thể giải được sự tức giận này.

Dương Tiểu Oánh rút một tờ giấy lâu ra lau cho Hải Nhã, nhỏ giọng khuyên, "Chúng ta đi mau lên!"

cô gật đầu, hai người bước nhanh lên nhà, cho đến khi lên đến tầng hai, còn nghe thấy tiếng ồn ào phía dưới, người gác cổng bởi vì Đàm Thư Lâm đá ngã thùng rác giữ mãi không chịu thả ra, bị cậu ta tức lên đá một đá ngã trên mặt đất , rất lâu cũng không đứng lên được. Hải Nhã đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Đàm Thư Lâm đứng đó một lát, sống lưng vẫn cứng ngắc bướng bỉnh, sống chết không nhận thua.

Sau lần ồn ào này, hai người đều tỉnh rượu, sau khi về nhà im lặng ngồi trên ghế sofa rất lâu, Hải Nhã mới nhỏ giọng nói: "Cậu không bị dọa sợ chứ?"

Dương Tiểu Oánh lắc đầu, sau đó cau mày: "Người hàng xóm này của cậu có chuyện gì xảy ra vậy! Sao lại hung dữ như vậy!"

Hải Nhã cười cười: "Cuộc sống của cậu ta luôn thuận buồm xuôi gió, bị chiều hư rồi."

Dương Tiểu Oánh do dự một chút thử thăm dò hỏi: "Cậu ta nói kết hôn cái gì..."

Hải Nhã trầm mặc một lát, rốt cuộc mở miệng: "Việc kinh doanh của nhà tớ hơn một nủa là dựa vào nhà cậu ta."

cô từng chút từng chút đem chuyện của mình nói hết ra, bao gồm bởi vì cô xinh xắn nên được cha mẹ cô chọn trúng làm con nuôi, muốn kết thông gia với nhà họ Đàm, và sự lựa chọn của bản thân.

"Xấu hổ với cậu quá Tiểu Oánh, tiền phòng này chỉ có thể ở đến học kỳ mới, tớ muốn thử mình kiếm tiền chi trả cuộc sống."

Hải Nhã có chút áy náy, ở nơi này hơn một năm, rất có tình cảm, kết quả còn nói muốn chuyển đi, Dương Tiểu Oánh chỉ có thể trở về ký túc xá để ở, đến nơi khác thuê phòng tiền thuê lại rất đắt.

Dương Tiểu Oánh cũng không quan tâm lắm: "Chuyện này không có gì, cậu nên sớm nói cho tớ biết, tớ đã sớm khuyên cậu chuyển, tớ cũng định trở lại ký túc xá, nơi đó dù sao cũng khá đầy đủ, hơn nữa bây giờ tớ cũng không đi làm khuya như vậy nữa, nên ở ký túc xá cũng tốt."

Hải Nhã cười khẽ: "thật không nghĩ đến ở chung với Tiểu Trần à? không lấy tiền, hơn nữa không phải vì chuyện này mà anh ấy ầm ĩ với cậu lâu nay à?"

Dương Tiểu Oánh chậm rãi giận tái mặt, lắc đầu: "Cậu không biết... Mẹ tớ trước đây bởi vì bất chấp tất cả bỏ đi với cha tớ, chưa kết hôn đã sinh ra tớ, bà ấy lúc ấy rất ngây thơ tin tưởng vào tình yêu! Đem tất cả mọi chuyện bỏ qua, kết quả lại chọn sai người, cha tớ chính là một con ma cờ bạc lại là một con quỷ rượu, cuối cùng bà ấy chịu không nổi một mình bỏ đi, bây giờ không biết ở nơi nào. Tớ từ nhỏ đi theo bà nội, bà không chỉ một lần dạy dỗ tớ, là một người con gái phải tự trọng cố gắng vương lên, dựa vào trời dựa vào đàn ông, cũng không bằng dựa vào chính mình. Tiểu Trần không muốn tớ đi làm, nếu tớ ở chỗ anh ấy, nhất định sẽ bị anh làm mất hết ý chí tự lập, mà tớ lại không muốn như vậy. Cậu nói nếu tớ không đi làm, ngoan ngoãn ở nhà cho tiểu Trần nuôi, về sau sẽ biến thành người như thế nào? Đàn ông lúc cùng cậu nói lời yêu thương, sẽ hi vọng cậu trao tất cả cho anh ta, chỉ hận không thể đem cậu dính lên người anh ta. Nhưng một khi anh ta đã không có tính cả, thì lại trách cậu làm liên lụy đến anh ta, khi đó cậu lại không có đường để quay lại nữa."

Hải Nhã nhớ trước đây cô đã từng nói rằng, vì không để sau này bản thân mình chê cười bản thân hiện tại lúc này ngu ngốc, nên lúc này làm chuyện vì cũng khó xử, cô còn nhớ rõ đêm hôm đó vẻ mặt Dương Tiểu Oánh tươi cười hạnh phúc giống như lâm vào giấc mộng, bây giờ rõ ràng cô ấy và tiểu Trần vẫn đang còn trong lúc tình yêu cuồng nhiệt, không một chút dấu hiệu chia tay, nhưng cô cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt cô ấy như vậy.

"Tớ không phải là người bữa bãi không vựa dậy được." Dương Tiểu Oánh vỗ vỗ bả vai cô, "Hãy để cho giọng điệu điên cuồng của tuổi thanh xuân đó tiêu tan hết đi!"

Loading...

Xem tiếp: Chương 27

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Đem Tâm Để Lại Bên Cạnh Ngươi!

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 19


Thần Mộ ( Tru Ma )

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 286